Hành lang vô cùng yên tĩnh, những ngọn đèn trắng xuyên suốt từ đầu đến cuối. Lúc Trần Kỳ Chiêu tỉnh lại đã là hơn 8 giờ tối, đến khi xuống dưới tầng, Trần Thời Minh vẫn đang ngồi trong phòng khách.
Trần Thời Minh vừa mới kết thúc cuộc gọi, nhìn thấy em trai không lúc nào làm mình bớt lo được đi xuống, giọng nói cũng không có chút dao động nào: “Trong phòng bếp có cháo nóng đấy, ăn xong thì uống thuốc đi.”
Trần Kỳ Chiêu không nhúc nhích, ánh mắt chuyển động, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trần Thời Minh không muốn phản ứng với cậu, nhưng Trần Kỳ Chiêu lại có việc muốn tìm anh.
Trần Thời Minh đang xem tài liệu, nhưng lại phải chịu ánh mắt đánh giá hướng đến nhiều lần, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ngẩng đầu: “Nếu như em muốn tay mình bị phế đi hoặc là bị sưng lên rồi nhiễm trùng, em có thể tiếp tục đứng đó.”
Trần Kỳ Chiêu lựa chọn bỏ qua những lời mà Trần Thời Minh vừa mới nói, đang chuẩn bị mở miệng, lại thoáng nhìn đến bộ mặt cau có giống hệt như ngày xưa của người nào đó, đột nhiên nhớ đến những lời ban ngày của Trương Nhã Chi. Cậu đắn đo mất một lúc lâu, hẳn là cũng đã tự hỏi 3 giây, giọng điệu trực tiếp quay ngoắt 180°: “Có một người bạn tìm em đầu tư, anh có thời gian xem giúp em chút không?”
“Anh ơi.”
Trong phòng khách, sự im lặng kéo dài trong năm giây, tầm mắt của Trần Thời Minh quét một hồi lâu trên người Trần Kỳ Chiêu, dè dặt nói ra hai chữ: “Mộng du?”
Trần Kỳ Chiêu: “…”
Hai người không nói với nhau câu nào nữa, trong phòng khách im ắng đến mức kể cả tiếng kim rơi có thể nghe rõ, quản gia tình cờ ở gần đó không khỏi nhìn tới nhìn lui đánh giá vẻ mặt của hai người, giống như đã chuẩn bị tốt để đón chờ hiện trường khắc khẩu vài giây sau.
Lúc Trần Kỳ Chiêu chuẩn bị mở miệng lần thứ hai, Trần Thời Minh lại nhàn nhạt nói một câu: “Xem ra không phải mộng du.”
Xong lại nói: “Lần trước em gọi anh như vậy cũng đã là bốn năm trước rồi, là muốn anh cho em tiền tiêu vặt để mua một đôi giày phiên bản giới hạn.”
Trên mặt của Trần Kỳ Chiêu không có bất cứ biểu cảm gì ngồi xuống ở một bên khác của sô pha, nhắm mắt một chút rồi lại mở miệng nói tiếp: “Em không mộng du khiến anh rất thất vọng à?”
Trần Thời Minh vẫn dừng mắt trên tài liệu, nghe vậy chỉ nói: “Cũng bình thường.”
Trần Kỳ Chiêu cũng không nhìn Trần Thời Minh nữa, cậu lục từ những viên thuốc được đặt ở trên bàn, chọn ra thuốc giảm đau và thuốc chống viêm từ trong đó.
Hẳn là Trương Nhã Chi không đủ hiểu con trai cả của bà, cơ mà cậu lại có kiên nhẫn để đi tin những gì Trương Nhã Chi nói. Trần Thời Minh hay bắt bẻ, nói chuyện cũng không nể nang ai, từ trước đến nay chẳng có lúc nào là dễ nói chuyện hết. Trần Kỳ Chiêu còn nhớ rõ sau khi anh ấy vào đại học, có một lần một người bạn cùng lớp anh ấy đã nảy ra ý tưởng cùng nhau thành lập một phòng làm việc, sau khi lỡ miệng nói ra trên bàn cơm, Trần Thời Minh hỏi anh ta về chuyện chuẩn bị, quy hoạch và cả kĩ thuật của anh ta nữa, chỉ dăm ba câu đã đâm đến đổ máu, phê bình ý tưởng của anh ta thành không đáng một đồng, hai người họ đã cãi nhau ngay tại chỗ.
Từ trước đến nay lúc nào nói chuyện với Trần Thời Minh cũng đều không dễ dàng. Cậu đang nghĩ như vậy, trong lòng cũng đã cân nhắc đến chủ ý khác, lại đột nhiên nghe được một câu hỏi từ bên tai truyền đến.
Trần Thời Minh: “Gửi tài liệu qua đây.”
Tay của Trần Kỳ Chiêu dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Trần Thời Minh vẫn duy trì tư thế nhìn tài liệu, không nhúc nhích gì cả, lại dường như biết được sự nghi ngờ của Trần Kỳ Chiêu, nói tiếp: “Nếu muốn anh xem giúp em, ít nhất cũng phải gửi qua đây trước đã chứ?”