Trần Thời Minh không muốn lặp lại cuộc cãi vã ngày hôm qua với Trần Kỳ Chiêu, thay đổi giọng điệu thương lượng với Trần Kỳ Chiêu: “Em đủ điểm, nếu không muốn lãng phí mấy năm, em phải điền nguyện vọng thật cẩn thận.”
“Các ngành sản xuất truyền thống đang xuống dốc, rất nhiều các công ty đều phải chuyển đổi. Tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chăm vào các ngành công nghiệp mới, một có cơ hội đều muốn chen một chân vào muốn chia một bát canh.” Trần Kỳ Chiêu không nhìn Trần Thời Minh, tự nói với bản thân: “Nhưng thịt cũng chỉ thơm khi mới ăn, ăn lại đồ ăn người khác để lại sẽ không còn thơm nữa. Hiện giờ mạng di động đã chiếm một tỉ trọng rất lớn trong thị trường, lại để ý kĩ thêm một chút, chỉ số các ngành nghề phụ thuộc vào mạng internet đã tăng cao, thị trường truyền thống đã sớm không còn chiếm giữ xu hướng chủ đạo nữa rồi, công nghệ thông minh phát triển nhanh như vậy, làm sao anh xác định được trong tương lai trí tuệ nhân tạo sẽ không phải xu hướng chính chứ?”
Trần Thời Minh nghe xong, trong mắt lại có hơi ngạc nhiên và dè dặt, anh ấy mở miệng hỏi: “Ai nói với em những thứ này?”
Trần Kỳ Chiêu không nói, thoải mái cho anh nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhanh chóng rút lại: “Đọc ở trên mạng đó, nếu anh muốn nghe em có thể tiếp tục đọc cho anh nghe.”
Trần Thời Minh: “…”
Huyết áp của anh có hơi cao.
Ai ngờ Trần Kỳ Chiêu lại thốt ra một câu.
“Em đăng kí rồi, tối qua về đã điền rồi.”
Huyệt thái dương của Trần Thời Minh nhảy lên: “Đừng nói với anh là em say rượu nên run tay đấy nhé.”
“Đúng vậy.” Trần Kỳ Chiêu ấn tắt màn hình điện thoại, nói: “Tay run, cho nên không cẩn thận đã chọn tài chính rồi.”
-
Trần Thời Minh trở về công ty, trợ lý Từ đưa Trương Nhã Chi và Trần Kỳ Chiêu quay lại biệt thự của nhà họ Trần.
Nghĩ đến sắc mặt của cấp trên vừa mới rời đi, trợ lý Từ không khỏi trộm liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, nam sinh đội mũ ở ghế sau đang cúi đầu xem điện thoại, ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên màn hình, giống như đang đọc tin tức gì đó.
Trương Nhã Chi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mở miệng nói: “Chuyện nguyện vọng dù được giải quyết như vậy, mẹ cũng cảm thấy đại học S khá tốt, cách nhà gần, sau này cuối tuần muốn về nhà cũng thuận tiện hơn nhiều. Hai anh em các con cứ mạnh miệng, có những chuyện có thể nói bình thường cũng phải cãi nhau, vừa rồi không phải khá tốt sao?”
Trần Kỳ Chiêu thoáng nhướn mắt, không chắc lắm: “… Khá tốt sao?”
Kiếp trước cậu cũng đã học chuyên ngành ban đầu rồi, lựa chọn xuất phát từ lợi ích, chọn tài chính cũng là vì sẽ có một lý do tốt để có thể nhúng tay vào chuyện của tập đoàn, thuận lợi cho việc bắt những cơ sở ngầm của Lâm Sĩ Trung.
“Sao lại không tốt chứ? Hôm qua ở nhà hai đứa con cãi nhau, lão Trương nói với mẹ còn đập vỡ hai bình hoa nữa.” Trương Nhã Chi vỗ bả vai của cậu: “Con nói xem hai đứa con có thể nói chuyện được với nhau nhưng lần nào cũng cãi nhau không dừng, tính tình của anh con giống bố, con nhường nó một chút là không có chuyện gì rồi.”
Trần Kỳ Chiêu: “Nhường?”
“Cũng không phải là nhường.” Trương Nhã Chi suy nghĩ hồi lâu, nói: “Ngoan một chút, đừng chống đối nó nữa.”
Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu đang xem điện thoại ngừng nửa giây, rất nhanh lại chuyển qua trang khác.
Kiếp trước lúc mối quan hệ của cậu và Trần Thời Minh tồi tệ nhất, hầu như mỗi lần gặp mặt đều ở cãi nhau, ở trước mặt hai người vốn không tồn tại cái gọi là chịu thua lẫn nhau. Có đôi khi cũng chẳng cần cãi nhau gì cả, chỉ cần một câu cũng có thể trở thành lý do để hai người nổi nóng và cãi vã, mà điều này giống như đã khắc vào trong xương, dần dần thành thói quen.