Trần Kỳ Chiêu có một cánh tay được bọc chắc bằng băng y tế, trên tay áo có dính máu, chỉ là vừa chạm mắt, trợ lý Từ đột nhiên xuất hiện cảm giác như bị nhìn chằm chặp không thể hiểu được, lông tơ sau lưng lập tức dựng đứng.
Một lúc sau, tầm mắt kia nhanh chóng thu lại.
Trần Kỳ Chiêu lên xe, phảng phất như mới vừa rồi chỉ là một cái liếc mắt trong lúc lơ đãng mà thôi.
Sau khi lên xe, Trần Kỳ Chiêu hỏi: “Trợ lý của anh họ gì?”
“Họ Từ.” Trần Thời Minh nghi hoặc nói: “Em không biết sao?”
“Ừm.” Trần Kỳ Chiêu: “Trí nhớ không tốt, không nhớ kỹ.”
Nói xong cậu lại nói: “Lần này sẽ nhớ kỹ.”
Trợ lý Từ: “…”
Không, anh ta không muốn bị nhớ kỹ đâu.
Rất nhanh đã đến phòng đặt riêng, mọi người đến đông đủ thì phòng bếp nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Sau khi ăn xong, Trương Nhã Chi và Trần Thời Minh nói với nhau về một số chuyện công việc.
Trần Kỳ Chiêu nghe họ nói chuyện, không chút để ý mà lướt xem một vài bài báo tin tức về kinh tế tài chính.
Làm cậu nhớ lại năm cậu 18 tuổi đã xảy ra những chuyện gì, một số cái có liên quan tới cậu thì cậu còn nhớ một chút, nhưng những chuyện ở những năm này lại không có tin tức xác thực cùng một số nhầm lẫn không hiểu ra sao, đầu óc cậu không tốt lắm, giờ điều kiện cũng không giống như mười năm sau nắm bắt được cơ hội là có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện tại phải đọc thêm nhiều tin tức mới có thể nắm được hướng gió của thị trường.
Được trọng sinh là một cơ hội tốt, có một số việc vẫn chưa xảy ra, nhưng cậu cũng không thể ngồi chờ chết.
Đến khi Lâm Sĩ Trung lật đổ nhà họ Trần mới phản ứng lại thì lúc đó cũng đã muộn.
Đang tìm kiếm, phần mềm trò chuyện lại liên tục nháy trên màn hình.
Trần Kỳ Chiêu đành phải bỏ dở việc đang làm mà vào xem thử, phát hiện Tần Hành Phong đã gửi cho cậu ít nhất hơn 20 tin nhắn.
[Tần Hành Phong: Tiểu Chiêu, cậu xem phần văn kiện này, nói chung là tình hình chung cơ bản của hạng mục đều ở bên trong. Tôi đã xem qua một lần, không có vấn đề gì, nếu cậu không yên tâm có thể tìm luật sư hoặc bạn bè chuyên nghiệp tới xem. 】
Ngoài tin nhắn trong nhóm thì người gửi tin nhắn nhiều nhất chính là Tần Hành Phong, từ tối qua khi Trần Kỳ Chiêu trả lời lại anh ta, người này “đầy nhiệt tình” liên tục gửi tin nhắn không ngừng, nghiễm nhiên là một bộ dáng anh trai tốt, cho rằng cậu không hiểu còn tốt tính mà ghi chú giải thích cho cậu, gửi tới một văn kiện càng chi tiết hơn.
Trần Kỳ Chiêu click mở văn kiện mà Tần Hành Phong gửi tới, lược bỏ đi những câu chữ vô nghĩa tìm thẳng tới nội dung trọng điểm. Trên thực tế cậu có hơi đánh giá cao năng lực của Tần Hành Phong quá, văn kiện này chỉ đơn giản là nói quá về triển vọng phát triển của dự án trong tương, chỉ nói mục tiêu chứ không nói phương pháp, nói ngắn gọn chính là vẽ bánh lớn, chỉ tận lực moi tiền từ những nhà đầu tư coi tiền như rác.
Sau khi xem xuống dưới của phần văn kiện, tới đoạn này mới chính thức đề cập đến một vài dòng liên quan đến thông tin dự án.
Thổi phồng ba hoa chích chòe, đúng thật là có tìm luật sư tới xem, cũng xác thật là không có hố
Trương Nhã Chi hỏi: “Nhìn gì vậy? Sao đột nhiên lại cười?”
Trần Kỳ Chiêu nói: “Không ạ, chỉ là nhìn thấy một thứ rất buồn cười.”
Trương Nhã Chi nghĩ đến chuyện hôm qua hai anh em cãi nhau, lại thấy lúc này hai người ăn bữa cơm mà lại không nói chuyện với nhau câu nào, mở miệng hỏi: “Sau khi thi xong thì nên thả lỏng một chút đi, lần trước nghe nói con đang xem sách về trí tuệ nhân tạo, mẹ có mấy người bạn khá quen thuộc với phương diện này, nếu thấy hứng thú có thể đến nhà xưởng của họ tham quan xem thử.”
Trần Kỳ Chiêu đơn giản đáp ứng.