Con cả Thẩm Tuyết Lam là một nữ cường nhân mạnh mẽ, có thủ đoạn và tài năng không thua kém gì Trần Thời Minh, tuổi còn trẻ đã bắt đầu tiếp nhận xí nghiệp gia tộc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn cô ấy là người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm. Còn đứa con trai út của nhà họ Thẩm, Thẩm Vu Hoài, một thiên tài với tài năng xuất chúng và danh tiếng trong lĩnh vực hóa học, thứ duy nhất làm người tiếc nuối chính là với độ tuổi mơn mởn anh đã gặp tai nạn trong lúc làm thí nghiệm, năm ấy anh chỉ mới 31 tuổi đã ly thế.
Đời trước Trần Kỳ Chiêu từng gặp Thẩm Vu Hoài, nhưng ở thời điểm hiện tại, mọi chuyện phát sinh ở đời trước vẫn chưa xảy ra, cậu và Thẩm Vu Hoài không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, hẳn là Thẩm Vu Hoài đang học đại học ở thủ đô mới đúng… Có lẽ là cậu hoa mắt.
Hai người vẫn chỉ là người xa lạ, có lẽ về sau gặp mặt thì chắc cũng sẽ không có quá nhiều giao thoa, nhưng nếu có thể…
Trần Kỳ Chiêu rũ mắt nhìn cánh tay bị thương, đột nhiên cười nhạo một tiếng.
-
Đèn sợi đốt trong phòng khám rất sáng, chiếu trên người Trần Kỳ Chiêu là một ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt, mặc dù miệng vết thương đã được sơ cứu cấp tốc, nhưng nhìn thấy vẫn hơi ghê người.
Cậu trai nhỏ 18 tuổi trên mặt còn chưa cởi bỏ được vẻ non nớt, mặc dù có đội mũ hay là giả bộ mặt lạnh, nhưng trên mặt vẫn không còn chút huyết sắc như trước. Lúc này cậu đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trông người cậu càng có vẻ nhỏ nhắn hơn hơn vài phần.
Trương Nhã Chi đã nhiều lần nghĩ tới rằng đứa trẻ này không bằng anh trai mình, chưa trưởng thành, có vẻ rất ngây ngô… Mà khi cậu thật sự bị thương ngồi ở trước mặt bà, từ lúc xử lý miệng vết thương cũng chưa rêи ɾỉ lấy một tiếng, thậm chí những lời nói tục tĩu đáng ghét trước kia cũng không nói, giờ đây bà mới ý thức được có lẽ đứa trẻ vẫn luôn ở trong vòng tay bà từ nhỏ đến lớn đã tới lúc trưởng thành rồi.
Bà nhìn vết máu trên quần áo cậu, không nhịn được nói: “Lần sau gặp mấy chuyện này thì con cũng đừng quá thể hiện, chút công phu quyền cước mà con học được sao có thể so với bọn bắt cóc, lần này hên là có người hỗ trợ, lỡ như con dao kia đâm vào chỗ khác thì làm sao bây giờ, sao thằng nhóc con lại không thể làm người khác yên tâm vậy.”
Trần Kỳ Chiêu không đáp lại, từ sau ngày hôm qua cậu đã biết đối mặt với những lời lải nhải không ngớt của Trương Nhã Chi thì không thể ương ngạnh được, trước kia cậu thường hay đáp trả qua loa cho xong chuyện mà thôi, nhưng thực tế qua loa thế này chỉ làm cho Trương Nhã Chi càng nói nhiều hơn.
Cậu vừa nghe Trương Nhã Chi lải nhải, vừa hỏi bác sĩ bên cạnh: “Thân thể của bà ấy có cần điều trị không?”
Bác sĩ Lý nói: “Trên cơ bản là không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải chú ý về vấn đề gan và lá lách một chút. Chú ý cách điều trị hàng ngày, chú sẽ viết cho người nhà một số phương pháp điều trị tại nhà, cũng sắp hết cảm rồi, lấy thuốc về uống là được.”
Trần Thời Minh ở bên cạnh nhìn, cầm lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của Trương Nhã Chi và Trần Kỳ Chiêu lật qua một chút, xác định thân thể hai người không có nhiều vấn đề lắm mới yên lòng. Trương Nhã Chi tuổi đã cao có chút bệnh vặt trong người là bình thường, chỉ là vì sao mà Trần Kỳ Chiêu tự nhiên nói tim mình khó chịu?
Anh hơi ghé mắt nhìn Trần Kỳ Chiêu cũng đang cúi đầu xem báo cáo, trong lòng bắt đầu nảy lên phỏng đoán.
Chẳng lẽ tên nhãi ranh này thông suốt? Biết quan tâm thân thể bố mẹ nên giả bộ bị bệnh rồi dẫn người đến đây kiểm tra sức khỏe?
Trần Thời Minh đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt sắc bén.