Kỹ Năng Giả Ngoan Của Bé Điên

Chương 14

Anh không nghĩ khi Trần Kỳ Chiêu cảm thấy thân thể mình khó chịu sẽ chủ động tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, nếu mẹ hộ tống cậu tới đây thì càng có khả năng. Nhưng khi nghe trong điện thoại,Trần Kỳ Chiêu là người chủ động nhắc tới kiểm tra sức khoẻ, không chỉ vậy, cậu còn kéo Trương Nhã Chi cùng đi kiểm tra sức khoẻ.

Thang máy vừa đến đại sảnh, Trần Thời Minh vừa mới đi ra ngoài vài bước, bỗng nhiên chú ý tới một chỗ náo nhiệt trong đại sảnh.

Có mấy cảnh sát đến bắt người đi ngang qua anh, còn có một người mẹ đang ôm đứa trẻ lau nước mắt.

Anh chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên nhìn thấy một người bước ra từ phòng khám nào đó ở phía trước.

Trần Kỳ Chiêu mới vừa xử lý vết thương xong thì nhận được cuộc gọi của Trương Nhã Chi, đi được một lúc thì có một bức tường lớn ở trước mặt, khuôn mặt Trần Thời Minh lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng vào tay cậu.

Bây giờ là mùa hè, lúc ra ngoài cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng, vì để tiện băng bó mà cậu đã xắn ống tay áo lên, lúc này lại quấn thêm vài lớp băng y tế phối hợp với bộ trang phục màu đỏ, cực kỳ bắt mắt.

Trương Nhã Chi: “Mẹ đã lấy báo cáo rồi, anh con nói muốn tới đón, chắc sắp tới rồi.”

Trần Kỳ Chiêu nhìn Trần Thời Minh đang đứng trước mặt, giọng điệu nhàn nhạt: “Con biết, con đã nhìn thấy anh rồi.”

Cậu tắt điện thoại, nói với Trần Thời Minh: “Trùng hợp thật, vừa mới đến?”

“Không trùng hợp.” Sắc mặt Trần Thời Minh lạnh lùng: “Trần Kỳ Chiêu, có phải nếu vài giờ sau anh gặp em, cánh tay này của em sẽ bị phế luôn không?”

“Tay em cũng không phải giấy…” Trần Kỳ Chiêu vừa mới nói được một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy một thanh niên đứng không xa phía sau Trần Thời Minh.

Người thanh niên mặc chiếc áo khoác màu đen, đeo gọng kính bạc, dáng người trông rất cao lớn.

Hình như chú ý tới ánh mắt Trần Kỳ Chiêu, anh ta khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Trần Thời Minh bắt được Trần Kỳ Chiêu chính là thuyết giáo hồi lâu, khi anh nói xong vài câu, bỗng phát hiện cậu thanh niên đứng trước mặt hơi cúi đầu, cũng không nhìn anh, không nói dù chỉ một câu.

Nước da Trần Kỳ Chiêu vốn dĩ đã trắng, buổi sáng vì kiểm tra sức khoẻ mà không ăn cơm, lại còn bị thương, dường như không còn chút sức sống. Xung quanh có y tá đi ngang qua, nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu còn có lòng tốt dặn dò vài câu, nhờ thế mà Trần Thời Minh mới biết vết thương trên người Trần Kỳ Chiêu là như thế nào.

Nhưng Trần Kỳ Chiêu không giải thích cho anh, hoặc là nói không muốn giải thích cho anh.

Hăng hái làm việc nghĩa, nếu là khi trước, Trần Thời Minh sẽ không nghĩ đứa em trai vô tâm không tim không phổi chỉ thích gây rắc rối này sẽ làm thế. Anh im lặng một lúc lâu, nghĩ đến việc Trần Kỳ Chiêu cùng Trương Nhã Chi tới bệnh viện, không biết có phải ảo giác của anh hay không, dường như anh cảm thấy Trần Kỳ Chiêu có chút khác biệt.

Thấy sắc mặt tái nhợt của Trần Kỳ Chiêu, giọng điệu Trần Thời Minh nhẹ nhàng hơn: “Em dũng cảm hăng hái làm việc nghĩa thật đấy, bị thương ở đâu nữa không, đi kiểm tra chưa?”

Trần Kỳ Chiêu định thần lại liền nghe thấy Trần Thời Minh hỏi han ân cần, từ lúc cậu trọng sinh tới nay đều chưa từng nghe Trần Thời Minh nói chuyện ôn tồn như vậy, ngẩng đầu nhìn anh một cách kinh ngạc: “Anh uống rượu à?”

Trần Thời Minh: “?”

Anh không hiểu: “Buổi sáng anh đi làm ở công ty.”

Trần Kỳ Chiêu hơi nheo mắt, nhìn thấy nam thanh niên kia dần dần đi xa, ánh mắt lại nhìn Trần Thời Minh: "Không, em tưởng anh uống mấy ly rượu, đi nói mấy lời này giữa ban ngày.”

Trần Thời Minh: “…”

“Trần Kỳ Chiêu, em say rượu chưa tỉnh à?”

“Tỉnh rồi.”

Trần Kỳ Chiêu hơi kéo thấp vành nón, không nhìn sang bên cạnh nữa.

Trần Thời Minh nhịn xuống: “Đưa anh xem thử miệng vết thương của em thế nào.”