Kỹ Năng Giả Ngoan Của Bé Điên

Chương 10

Trần Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm Trương Nhã Chi, giọng điệu hơi trầm xuống: “Mẹ đã đi khám bác sĩ chưa?”

“Uống thuốc rồi.” Trương Nhã Chi ấn vào tay cậu: "Đừng nhúc nhích, sau khi rửa sạch miệng vết thương thì bôi một chút thuốc.”

Sắc mặt Trần Kỳ Chiêu hơi khó coi, giọng điệu cứng rắn hơn chút: “Ngày mai mẹ đi tới bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ cùng con.”

“Đang yên lành sao phải kiểm tra sức khoẻ chứ, mẹ cũng không có bệnh gì.” Trương Nhã Chi đột nhiên bị Trần Kỳ Chiêu dùng giọng điệu cứng rắn nên kháng cự, cảm giác cực kỳ không hiểu: “Rất nhanh sẽ tốt lên thôi, khụ khụ chỉ là khi nói chuyện có hơi ngứa, hai ngày sau sẽ ổn thôi.”

Trần Kỳ Chiêu nhận thấy được ngữ khí của bản thân không đúng, đã rất nhiều năm cậu không nói chuyện với gia đình, cũng không nhớ ra năm đó mình đã nói chuyện với bố mẹ như thế nào, thứ duy nhất cậu nhớ chính là suýt chút nữa cậu đã làm cho gia đình cậu tức chết..

Cậu bướng bỉnh quen thói, sau lại quen với việc ra lệnh, trước nay không bao giờ chịu khuất phục khi nói chuyện với bất cứ ai.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Trương Nhã Chi, nghĩ đến kiếp trước đã giận người này cả đời, cảm xúc và ngữ khí của cậu bất giác thả lỏng một chút: “Mẹ, cảm mạo nghiêm trọng sẽ dẫn đến viêm phổi.”

Trương Nhã Chi biết tính cách Trần Kỳ Chiêu, đứa nhỏ này nói chuyện thẳng thắn, chính trực lại nổi loạn, ban ngày còn mới cãi nhau với Trần Thời Minh. Bà tức giận vì đứa nhỏ này không biết nặng nhẹ gây hoạ ở bên ngoài, cũng hơi tức giận khi bị yêu cầu không đâu vào đâu này, đang muốn nói một câu với Trần Kỳ Chiêu, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy cậu con trai ở trước mặt hơi cúi đầu, cơn giận ban đầu đã tan đi một chút, cảm xúc khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.

Gương mặt Trần Kỳ Chiêu vốn ngoan ngoãn, chỉ là nhiều khi tính cách lấn áp vẻ bề ngoài khiến người ta chỉ có một cảm giác.

Giọng nói của cậu vừa nãy bớt đi vẻ không cho người khác từ chối, mang theo vài phần nhượng bộ và thỏa hiệp, cảm xúc không thể giải thích được của Trương Nhã Chi đã lắng xuống: “Nghiêm trọng cái gì? Mẹ ho khan hai tiếng đã bị cảm nghiêm trọng? Đứa nhỏ này, suy nghĩ một chút chứ.”

Kiếp trước Trương Nhã Chi được chẩn đoán mắc khối u ác tính, rất nhanh liền chuyển biến xấu, bố cậu Trần Kiến Hồng qua đời thì không bao lâu sau bà cũng đi theo. Bình thường bà rất khỏe mạnh và thích ăn diện, nói không là không, chưa bao giờ họ nhận thấy sự lạ thường của Trương Nhã Chi, nếu hai năm trước đưa bà đi làm kiểm tra toàn diện, chắc chắn sẽ không kéo theo kết quả đó.

Giờ đừng nói đến cảm vặt, cho dù Trương Nhã Chi không có việc gì, cậu vẫn sẽ kéo bà đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.

Trần Kỳ Chiêu thấy thái độ của Trương Nhã Chi không buông lỏng, nhớ lại cách những người trẻ tuổi nói chuyện với bố mẹ ở các thế hệ sau, cố gắng giữ giọng điệu của mình thật trầm: “Khoảng thời gian trước bố mẹ của bạn học con đã phát hiện vấn đề… Hơn nữa hai ngày nay con thấy thân thể có chút khó chịu, ngày mai hai mẹ con mình đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, được không?”

Trương Nhã Chi đã lựa chọn bỏ qua nửa câu đầu, nhưng vừa nghe thấy Trần Kỳ Chiêu nói thân thể khó chịu, lập tức phát hiện hình như sắc mặt Trần Kỳ Chiêu có hơi kém, lập tức lo lắng: “Con khó chịu chỗ nào? Khó chịu còn đi ra ngoài uống rượu, sao thằng nhóc con lại không quan tâm đến thân thể của mình thế chứ.”

Trần Kỳ Chiêu nhận thấy thái độ của Trương Nhã Chi đã thả lỏng, mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối: “Cái chỗ tim khó chịu, nhưng không sao.”

Trương Nhã Chi càng lo lắng, vội vàng nói: “Lão Trương, ông đặt lịch hẹn bác sĩ Lý đi, đi ngay sáng mai.”

Quản gia Trương vừa mới đem nước kháng viêm tới, nghe vậy liền lập tức gọi điện thoại đặt lịch hẹn.