Hiểu nhầm suy nghĩ của nhau trong các cuộc cãi vã, sự bùng phát ập đến, hai người tan rã trong không vui.
Cả hai anh em đều cứng đầu, kiếp trước Trần Thời Minh sẽ đến quán bar đón người cũng như chủ động cầu hòa, không ngờ ở quán bar xung đột càng thêm kịch liệt, sau đó quan hệ càng tồi tệ hơn.
Cho dù là vì các vấn đề chuyên môn mà cãi nhau với người nhà, hoặc là vì năm 18 tuổi có thể ở quán bar phóng túng một cách tùy ý, bản thân lúc 18 tuổi non nớt lại hồn nhiên, phản nghịch lại kiêu căng, gan lớn không biết sợ hãi, ỷ vào có tư bản mà hoành hành ngang ngược, rõ ràng là một bao cỏ vô dụng.
Mà Trần Thời Minh, anh bị liệt nửa người trong một vụ tai nạn xe hơi ở cái tuổi đẹp nhất.
Khi đó Trần Thời Minh vừa mới bị tai nạn xe cộ, hạng mục nhà họ Trần tập trung phát triển xuất hiện vấn đề lớn, nguồn vốn bị chặt đứt, nguồn cung cấp hàng hóa cũng bị cắt đứt… Ngay sau đó bố cậu được đưa đến bệnh viện vì đột ngột bị xuất huyết não, mẹ cậu vì quá đau buồn phải nằm viện, còn tra ra mắc ung thư, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Cuối cùng không cứu được bố cậu, còn khối u của mẹ bị chuyển biến xấu nên cũng ra đi rất nhanh.
Trần Thời Minh tận mắt chứng kiến cơ nghiệp nhà họ Trần sụp đổ ở trong tay anh, cuối cùng không thể chống đỡ.
Nhà họ Trần sụp đổ.
Cửa sổ xe đóng lại, Trần Kỳ Chiêu thấy có chút buồn, cậu lần mò ấn then chốt, vừa quay đầu lại bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt Trần Thời Minh.
Trần Thời Minh đang nhìn cậu.
“Sao tay lại thế này?” Trần Thời Minh nhìn xuống dưới.
Áo khoác của chàng trai được vén lên, để lộ cánh tay có hai ba vết đỏ ra ngoài, có vẻ như vẫn còn chảy máu, cực kỳ rõ ràng trên cánh tay gầy và trắng. Lông còn chưa mọc hết đã học theo người khác hút thuốc uống rượu, còn tự dưng làm cánh tay bị thương.
Trần Kỳ Chiêu có chút đau đầu, gió lạnh thổi qua khiến cậu tỉnh táo lại một chút, thấy anh hỏi cũng ứng phó một cách đại khái qua loa: “Cốc thủy tinh vỡ, không cẩn thận va phải.”
Trần Thời Minh bất giác nhíu mày: "Bất cẩn như vậy sao?”
“Ừm.” Trần Kỳ Chiêu: “Uống hơi nhiều, trượt tay.”
Đôi mắt Trần Thời Minh quét qua vị trí bị thương của cậu: “Trượt tay thật à.”
Trần Kỳ Chiêu thấy anh để ý, vì thế giơ tay cho anh xem: “Cũng không sao, không đâm vào động mạch chủ.”
“Động vào động mạch chủ em còn tưởng anh đến đón em? Xe cứu thương chắc chắn sẽ đến quán bar chờ em.” Trần Thời Minh kiềm chế cơn giận, không muốn cãi nhau với cậu, lại hỏi: “Hút thuốc thì sao, ai dạy? Em có thể để cho người khác bớt lo không không?”
Trần Kỳ Chiêu: “Em không hút thuốc.”
Trong chốc lát anh liền không biết nói thế nào: “…Vậy cầm chơi?”
Trần Thời Minh suýt nữa thì tức cười, chơi cái gì không chơi, chơi điếu thuốc?
Cuộc nói chuyện giữa hai người đột nhiên im bặt, không nói gì tiếp.
Sau nhiều năm như vậy, Trần Kỳ Chiêu phát hiện ra cậu và Trần Thời Minh nói chuyện vẫn giống như trước.
Cậu không tin cái lý do gượng ép này, huống hồ là Trần Thời Minh.
Quả nhiên, hai người lại không nói chuyện với nhau, bên trong xe yên lặng trở lại.
Phòng cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, Trần Kỳ Chiêu khẽ đảo mắt, lẳng lặng nhìn Trần Thời Minh.
So với lúc râu ria xồm xoàm và chán nản bất ổn của anh sau vụ tai nạn xe cộ ở kiếp trước, cuối cùng người đàn ông đã uống thuốc và chết trong một đêm mưa, lúc này khí phách Trần Thời Minh hăng hái, anh đã tạo dựng được chỗ đứng vững trong tập đoàn Trần Thị, thủ đoạn và mưu trí khiến người khác thuyết phục, là người trẻ tuổi xuất sắc.
Thiên chi kiêu tử, tự phụ kiêu ngạo, mọi người ngưỡng mộ.
Xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp hơn, mà không phải là buồn bực mà chết.
Nhưng mà hiện tại…