Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 15

"Cái này rất ngon." Đột nhiên Cố Tuyết Nghi ngẩng đầu, chỉ chỉ đĩa dâu tây trước mặt.

Nữ giúp việc vội vàng nói: "Vậy lại rửa thêm một đĩa cho phu nhân?"

"Ừm." Cố Tuyết Nghi gật đầu.

Đúng lúc này, Giang Nhị tới cửa.

Giang Nhị cũng không tên là Giang Nhị, mà là Giang Việt. Chỉ là anh ta xếp thứ hai ở Giang gia, khi còn bé, Giang Nhị lại giống như một que tăm, mọi người cũng quen gọi anh ta là "Giang Nhị" để trêu ghẹo, chờ gọi đến bây giờ, dĩ nhiên xưng hô này đã trở thành một biểu tượng không thể khinh thường.

Anh ta cùng thư ký đi vào, vệ sĩ đứng ngoài cửa.

"Yến phu nhân." Giang Việt vừa mới vào cửa đã lễ phép xưng hô một tiếng, sau đó mới nhìn về phía người phụ nữ ngồi trên sô pha.

Yến Văn Bách ngồi bên cạnh cô.

Trước kia Yến Văn Bách luôn luôn là người phấn chấn đến từng sợi lông, tính tình kiệt ngạo, lúc này lại ngồi có chút đoan chính, đoan chính đến mức có chút ... Ngoan ngoãn?

Mà người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy dài màu trắng, dáng người thướt tha, một tay giữ trang sách, tay kia dừng ở giữa không trung, nhìn kỹ, có thể thoáng nhìn thấy chút nước còn sót lại trên đầu ngón tay cô.

Đúng lúc này nữ giúp việc lại bưng một đĩa dâu tây đi ra, cung kính đặt ở trước mặt Cố Tuyết Nghi. Giang Việt nhìn thoáng qua dâu tây, sau đó mới nhìn về phía khuôn mặt Cố Tuyết Nghi.

Mi như núi xa, mắt như hàn tinh. Mặt mày của cô như mực nhạt vẽ từng nét một, có một loại vẻ đẹp cổ điển của Hoa quốc. Vẻ đẹp này kết hợp với vẻ mặt lạnh nhạt của cô, tạo thành một vẻ đẹp độc đáo, sắc bén bức người.

Hóa ra vợ của Yến Triều lại đẹp như vậy?

"Giang tiên sinh." Đối phương nhẹ nhàng mở miệng, không nóng không lạnh chào hỏi anh ta.

Lúc này Giang Việt mới nhìn thấy, trên cánh môi cô dính một chút nước dâu tây, đỏ thẫm, trong suốt, càng làm nổi bật đôi môi đầy đặn mềm mại.

Nhưng cố tình vẻ mặt của cô lại vô cùng lãnh đạm.

Giang Việt bất giác nắm chặt ngón tay, lúc này mới đi về phía trước hai bước, cười nói: "Yến phu nhân đây là đang dùng trà chiều?"

Chờ giọng nói rơi xuống, lúc này Giang Việt mới nhớ tới, thời điểm anh ta chuẩn bị tới, hình như cũng không có ý định lộ ra ý cười đối với Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi lên tiếng: "Đúng vậy. Đáng tiếc là không có chuẩn bị cho Giang tiên sinh."

Nói xong, cô khom người đi lấy khăn giấy trên bàn.

Bởi vì động tác này, thân hình của cô bị kéo dài, từ cổ đến sống lưng tạo một đường cong xinh đẹp. Mái tóc màu đen trượt xuống bên gáy, lộ ra một chút cần cổ trắng nõn.

Giang Việt theo bản năng khom lưng đi lấy khăn giấy.

Nhưng động tác của Yến Văn Bách nhanh hơn, cũng cách Cố Tuyết Nghi càng gần. Chờ đến lúc phản ứng lại, Yến Văn Bách đã đưa khăn giấy cho Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi nhận lấy, từ từ lau đi nước dính trên đầu ngón tay.

Giang Việt chợt hoàn hồn.

Anh ta phát hiện, thế nhưng Cố Tuyết Nghi không sợ mình?

Không chỉ không sợ mà thậm chí còn có chút nhàn nhã, đã chuẩn bị dâu tây cho trà chiều nhưng lại không có ý định chuẩn bị để tiếp đãi anh ta.

"Giang tiên sinh ngồi đi." Chờ lau sạch ngón tay, Cố Tuyết Nghi mới ngẩng đầu nhìn anh ta, cô nói: "Giang tiên sinh đứng phạt ở chỗ này làm cái gì?"

Giang Việt dừng một chút, cười cười lui ra sau vài bước, ngồi xuống sô pha.

Hiện tại Cố Tuyết Nghi đã biết vì sao Yến Văn Bách lại nói, cô sẽ sợ Giang Nhị.

Vóc người Giang Nhị này cao lớn, màu da ngăm đen, thoạt nhìn đâu giống như là người làm ăn? Ngược lại càng giống như sơn tặc. A không, theo lời của thời đại này mà nói, giống như là người da đen. Cho dù âu phục khoác lên người, nhưng đứng ở nơi đó, cũng làm cho người ta không nhìn ra được một chút nho nhã nào.

Nhưng như này cũng đủ đáng sợ sao?

Cố Tuyết Nghi chậm rãi chớp chớp mắt, đem bộ dáng hoàn chỉnh của người đàn ông này thu vào đáy mắt.

Người của thời đại này, làm sao có thể so sánh với những đại tướng quân chân chính từ trong đao quang huyết ảnh liều mạng đi ra, một thân sát khí áp người đây?

Cố Tuyết Nghi lớn lên trong nhà tướng, từ nhỏ xung quanh cô đều là người như vậy. Sau đó lại gả vào cao môn làm chủ mẫu, một người chưởng hơn bốn trăm người trong một đại gia tộc. Cho dù là ở trên chiến trường hay là vào cung diện thánh, cô đều chưa bao giờ sợ hãi!

Làm sao cô có thể sợ Giang Nhị đây?

"Giang tiên sinh đến chuyến này, là vì muốn thay Giang Tĩnh trút giận sao?" Cố Tuyết Nghi mở miệng trước.

"Dù sao cũng phải đòi lại một câu trả lời. Người của Giang gia chúng tôi bị đánh ở Yến gia các người ... Làm sao có thể dễ dàng để yên?"

"Vậy người Giang gia các anh đánh người của Yến gia tôi, nên làm cái gì bây giờ?" Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm hỏi ngược lại.

Giang Tĩnh cũng đánh người?

Giang Việt cũng không ngoài ý muốn. Anh ta không biết nhiều về đứa em trai này, nhưng anh ta biết đứa em trai này rất thích đánh nhau với đám bạn cùng trang lứa.

"Vậy Yến phu nhân muốn thế nào?"

"Đương nhiên là ăn miếng trả miếng, cho nên tôi đánh cậu ta."

Ngụ ý, anh ta tới cửa đòi công bằng, hoàn toàn không có lý do gì để chống đỡ. Mà cô đánh Giang Tĩnh, đó chính là lý do đầy đủ.