Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 13

Yến Văn Bách bất giác siết chặt ngón tay.

Nhưng mà cảm giác mềm mại này.

Dường như còn có thể cảm nhận được mạch đập dưới lòng bàn tay, từng chút từng chút, gõ ngón tay cậu ta, cũng gõ vào trái tim cậu ta.

Yến Văn Bách vội vàng thu tay về, không dám nghĩ kỹ cảm giác vừa rồi.

Chỉ là vắt ra một câu từ trong cổ họng: "... Tôi không có ý đó."

"Ừm." Cô vẫn nhàn nhạt như cũ.

Đột nhiên Yến Văn Bách có loại cảm giác ngột ngạt, toàn bộ cảm xúc đều bị che khuất.

Mặc kệ cậu ta nghĩ cái gì, nói cái gì, có lẽ căn bản Cố Tuyết Nghi cũng không thèm để ý...

"Ăn sáng chưa?" Cố Tuyết Nghi hỏi.

Yến Văn Bách không muốn trả lời cô, nhưng thoáng cái lại nghĩ đến lời mà Cố Tuyết Nghi nói, phải lễ phép. Yến Văn Bách cắn chặt răng: "…. Còn chưa có."

Cố Tuyết Nghi quay đầu phân phó nữ giúp việc: "Chuẩn bị bữa sáng."

Lúc này nữ giúp việc mới từ trong hoảng hốt hồi phục lại tinh thần: "Vâng, thưa phu nhân."

Yến Văn Bách phá lệ ngồi xuống cùng một cái bàn cùng Cố Tuyết Nghi, cùng nhau ăn sáng.

Dường nhu Cố Tuyết Nghi không quá am hiểu việc dùng đao nĩa, nhưng tư thái của cô lại là ưu nhã không thể bắt bẻ. Ánh mắt của Yến Văn Bách quái dị nhìn cô, nhịn không được lại mở miệng: "Cô cũng không gánh nổi."

"Lúc tôi đánh cậu ta, đương nhiên đã nghĩ đến hậu quả. Mưu định rồi mới hành động, đây cũng là nguyên tắc mà lần sau khi cậu gặp phiền toái thì nên xử lý như vậy." Cố Tuyết Nghi cũng không ngẩng đầu lên nói.

Mấy chữ "Mưu định rồi mới hành động" từ trong miệng Cố Tuyết Nghi nói ra có chút buồn cười.

Nhưng Yến Văn Bách không cười được.

Cậu ta nhịn không được nói: "Hiện tại Giang Nhị là người nắm quyền của Giang thị, anh ta ra mặt xử lý chuyện nhỏ như vậy, cô có biết là có ý nghĩa gì không?"

"Có nghĩa là anh ta rất hứng thú với chuyện Yến Triều mất tích."

Yến Văn Bách sửng sốt.

"Cũng không phải chuyện lớn gì, cậu không cần quá lo lắng. Có ý thức lo lắng là tốt, nhưng không cần phải sợ kẻ thù." Cố Tuyết Nghi buông nĩa xuống.

Thứ này nặng trịch, cầm áp tay, không thoải mái.

"Cô không lo lắng anh ta sẽ thừa dịp anh trai tôi không có ở đây mà đối phó với Yến gia sao?" Tuy rằng Yến Văn Bách vẫn nhịn không được phản bác Cố Tuyết Nghi, nhưng quả thật cậu ta đã không còn nôn nóng như vừa rồi.

Giọng điệu không nhanh không chậm của Cố Tuyết Nghi vẫn ảnh hưởng đến cậu ta.

"Anh trai cậu rất giỏi, nhưng anh ta cũng không phải là thần. Toàn bộ đế quốc thương nghiệp của Yến thị vẫn hoạt động, cũng không phải dựa vào một mình anh cậu chống đỡ. Nói cách khác. Nếu như anh trai của cậu đủ lợi hại, như vậy hẳn là có ý thức tương đối với nguy hiểm. Cũng sẽ có ý thức bồi dưỡng ra một đội ngũ dũng mãnh, bảo đảm cho dù anh ta rời khỏi một thời gian ngắn, Yến thị vẫn có thể hoạt động bình thường." Cố Tuyết Nghi dừng một chút: "Cho nên, cho dù là từ góc độ nào mà nói, những thứ này đều không phải là thứ mà chúng ta cần phải lo lắng."

Chuyện đối đầu giữa gia tộc cùng gia tộc, cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Không có ai hiểu rõ hơn Cố Tuyết Nghi.

Yến Văn Bách: "..."

Cậu ta thế nhưng lại bị thuyết phục.

Chỉ là Cố Tuyết Nghi một câu lại một câu "Anh trai cậu", làm cho cậu ta cảm thấy có một chút quái dị.

Giống như quan hệ giữa cô và bọn họ hết sức xa cách

....... Được rồi, vốn dĩ cũng chưa từng thân cận.

"Giang nhị tới cửa, vừa lúc."

"Vừa lúc cái gì?"

"Lấy ra thế tình của Yến gia, để cho người bên ngoài biết, cho dù Yến Triều không có ở đây, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể đến để lên mặt với Yến gia."

Rõ ràng giọng điệu của Cố Tuyết Nghi chỉ là bình tĩnh biểu đạt, nhưng tim Yến Văn Bách lại đập thình thịch, ngay cả máu khắp người cũng sôi trào theo.

Yến Văn Bách liếʍ môi: "Bọn họ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Yến thị. Nhưng nếu chỉ ra tay đối phó với chúng ta thì sao?"

Có lẽ đúng như Cố Tuyết Nghi nói, Yến thị đã là một cỗ máy thương nghiệp khổng lồ rồi.

Những người tự ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ sẽ phải trả giá lớn.

Nhưng bọn họ cũng không có liên quan Yến thị, Yến thị chỉ nằm chặt trong tay anh trai cậu ta mà thôi.

Còn an toàn của bọn họ thì sao?

Cố Tuyết Nghi ngạc nhiên nhìn cậu ta một cái.

Yến Văn Bách bị nhìn đến nỗi tim đập nhanh.

Cố Tuyết Nghi hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy anh ta đánh thắng được tôi sao?"