Nâng mí mắt nặng trĩu lên, Nam Cung Vũ Huyên sửng sốt.
Ngay trước mặt nàng, lông mi đen thon dài như mực, cong vυ't, mũi cao thẳng hợp thành dung nhan thanh tú đáng yêu.
Nam Cung Vũ Huyên chép miệng, cái chép miệng này liền xảy ra chuyện.
Hương vị cay đắng không nói, vì sao trong miệng nàng còn thêm một vật vừa mềm vừa ướt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng đưa ra đầu lưỡi mình dò xét.
Ách, mặt trên hương vị thật đắng, cùng với hương vị trong giấc mơ nàng nếm thử giống nhau.
Hiên Viên Nhược Ngôn vốn đang nhắm mắt từ từ chuyển dược, đột nhiên tại đầu lưỡi hắn có thêm cái lưỡi quét qua vài cái. Cảm giác tê dại đó, giống như mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên dậy sóng, không ngừng khuếch tán khắp tứ chi, đầu nhất thời trống rỗng.
Hắn trợn to mắt, chống lại đôi mắt rực rỡ ngấn nước, hơi thở lập tức bị kìm hãm.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Nam Cung Vũ Huyên trống rỗng, hơi thở cũng như dừng lại.
Hai cái đầu trống rỗng, hai người quên cả thở, hai đôi mắt trợn to kinh hoàng.
“Thịch, thịch, thịch…”
Thế giới yên ắng, ngoài tiếng tim đập của mình và đối phương thì hai người cũng không nghe thấy cái gì.
Liền ngơ ngác nhìn lẫn nhau như vậy, bên tai không ngừng vang lên tiếng tim đập.
…
“A hô, hô, hô…”
Lúc sắp hít thở không thông, Nam Cung Vũ Huyên rốt cục lấy lại tinh thần, tay nhỏ ấn lên trái tim chính mình, thở hổn hển từng ngụm.
Hiên Viên Nhược Ngôn cũng đột nhiên hoàn hồn, cuống quít di dời tấm mắt, ngực không ngừng phập phồng. Trái tim giống như không còn là của hắn, sắp nhảy cả ra ngoài.
“Nha, nha, Nhược Ngôn ca ca… huynh, huynh…”
Khuôn mặt Nam Cung Vũ Huyên hồng như trái táo, như đang muốn nói gì.
“Ta, ta, ta đút thuốc cho muội, muội muội muội không uống, sau đó ta liền…”
Hiên Viên Nhược Ngôn cũng nói chuyện lắp bắp.
Được rồi hắn phát hiện, không chỉ là trái tim không còn là của hắn, ngay cả đầu lưỡi cũng dường như không phải của hắn.
“Vậy à.”
Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Ừ.”
Hiên Viên Nhược Ngôn cũng đáp một tiếng vô cùng đơn giản.
Im lặng lại im lặng!
Sau khi hai người một người “vậy à” một người “ừ” không gian xung quanh lại trở nên im lặng.
Nam Cung Vũ Huyên không nhịn được không khí im lặng quỷ dị, mắt nhìn loạn xung quanh, đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
“A! Đây là sơn động sao?”
Nơi bọn họ đang ở, trông giống như cái sơn động a.
Nàng rõ ràng nhớ rõ trước khi hôn mê, bọn họ đang ở trên thảo nguyên nha.
“Đúng vậy, là sơn động.”
Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng đáp.
Nói xong Hiên Viên Nhược Ngôn liền phát hiện, bỏ qua đề tài kia, đầu lưỡi hắn lại trở lại. Đầu lưỡi vẫn còn là của chính hắn, nhưng mà có vẻ trái tim của hắn vẫn chưa trở về, trái tim dường như vẫn chưa về với hắn.
“Nhưng là…”
“Tiểu nha đầu muội, muội có biết muội đã hôn mê một ngày một đêm?”
Hiên Viên Nhược Ngôn đột nhiên ôm chặt Nam Cung Vũ Huyên, vùi đầu vào cổ nàng:
“Rõ ràng sinh bệnh, còn thể hiện. Nếu còn lặp lại, ta liền ném muội trở về.”
Ngoài miệng nói lời uy hϊếp, nhưng trong lòng là lòng biết ơn vô hạn vì nàng đã tỉnh.
Mấy ngày nàng hôn mê, hắn thời thời khắc khắc đều lo lắng đề phòng. Đặc biệt lúc trên thảo nguyên rộng lớn không thể tìm thấy thuốc cho nàng. May mắn đêm hôm qua liền ra khỏi thảo nguyên đến mảnh rừng khô. Sáng nay rốt cục tìm được thuốc cho nàng.
Nghĩ đến đút thuốc, hai bên tai Hiên Viên Nhược Ngôn lại đỏ lên.
“Là muội sai, Nhược Ngôn ca ca thực xin lỗi, làm cho huynh lo lắng….”
Nam Cung Vũ Huyên ôm hắn chặt hơn, đau lòng giải thích. Nàng nhìn thấy được, hắn thật mệt mỏi, nghĩ đến hắn nhất định không được nghỉ ngơi tốt.
“Nhược Ngôn ca ca, muội hiện tại không có việc gì, huynh nhanh đi ngủ một giấc.”
Nam Cung Vũ Huyên rời khỏi vòng tay Hiên Viên Nhược Ngôn, đau lòng nhìn gương mặt anh tuấn vì nàng mà tiều tụy.
“Haha, được.”
Hiên Viên Nhược Ngôn cười khẽ hai tiếng rồi gật đầu, hắn buông Nam Cung Vũ Huyên ra, sau đó dựa vào thạch bích phía sau chợp mắt.
Vừa nhắm mắt lại, giống như nhớ tới chuyện gì liền mở mắt ra.
“Nhược Ngôn ca ca, có chuyện gì sao.”
Nam Cung Vũ Huyên không hiểu nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn lại mở mắt ra.
“Haha, không có gì chỉ là muốn nắm tay muội ngủ thôi.”
Nói xong cũng không chờ Nam Cung Vũ Huyên phản ứng, lấp tức kéo tay nhỏ của nàng nắm trong lòng bàn tay, sau đó mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên co rút.
Người này sao lại học tính bá đạo của Quy Hải Lộng Nguyệt.
Nàng lắc đầu không biết làm sao, nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn đang ngủ say. Hắn ngủ giống như tiểu hài tử không hề phòng bị thuần khiết, giống như thiên sứ, không còn tâm tư sâu không lường được.
Tay nhỏ của nàng nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt tiều tụy của hắn:
“Khiến cho huynh vất vả.”
Tiếng nói trong veo đầy đau lòng.
Yên tĩnh nhìn hắn hồi lâu, mí mắt Nam Cung Vũ Huyên cũng bắt đầu nặng. Nàng vốn là “bị bắt” tỉnh lại, nay mệt mỏi là điều tất nhiên. Ngồi bên cạnh, dựa vào người hắn, Nam Cung Vũ Huyên cũng chậm rãi nhắm mắt.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ theo cửa động chiếu vào, đem không khí trong động nhuộm màu vàng rực.
Trong động, một lớn một nhỏ dựa vào nhau mà ngủ.
Hai người ngũ quan tinh xảo đến cực điểm, trong mộng hình như mơ thấy chuyện gì tốt đẹp, khóe miệng cũng giương lên ý cười.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên hai người đang nắm tay sinh ra một loại cảm giác “cùng chung hoạn nạn, không rời không bỏ.”
Ánh mặt trời ấm áp màu vàng nhạt giống như đang mỉm cười, như đang dùng giọng nói không bao giờ thay đổi của nó để nói lời thở dài:
“Lời thề, không chỉ được thể hiện bằng lời nói, nó còn có thể được thể hiện qua một động tác, một ánh mắt…”
….
Nam Cung Vũ Huyên tỉnh lại trong cái ôm ấm áp của Hiên Viên Nhược Ngôn.
“Nhược Ngôn ca ca buổi sáng tốt lành.”
Nàng nhìn hắn tươi cười ngọt ngào, lại nhìn thấy đôi mắt tím mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Haha, đã là buổi chiều, không còn sớm.”
Hiên Viên Nhược Ngôn xoa đình đầu nàng khẽ nói.
Ngủ đủ giấc, nét mệt mỏi trên khuôn mặt anh tuấn của Hiên Viên Nhược Ngôn đã tản đi, hắn lại khôi phục vẻ ôn nhã thường thấy.
“Đã quên, hihi.”
Nam Cung Vũ Huyên ngượng ngùng lè lưỡi.
“Đói bụng không?”
Nhéo khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của nàng, Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng hỏi.
“Hình như không đói bụng nha.”
Đôi mắt to khẽ chớp, đột nhiên nhớ tới cái gì liền kinh hô.
“A.”
“Làm sao vậy.”
Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng hỏi:
“Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
“A, không có.”
Nam Cung Vũ Huyên lắc đầu.
Thật là, đâu có chỗ nào không thoải mái.
“Nhược Ngôn ca ca không phải nói muội hôn mê một ngày một đêm sao? Sao muội lại không đói bụng nha! Huynh nói có kỳ lạ không.”
Đôi mắt to tràn ngập khó hiểu.