“Lộng Nguyệt ca ca, muội đã quyết định.”
Nam Cung Vũ Huyên dời tầm mắt sang nơi khác, không nhìn cặp mắt sắc bén màu vàng của Quy Hải Lộng Nguyệt.
Nàng biết hắn quan tâm nàng, nhưng là lòng của nàng, thật sự không thể nào để một mình Nhược Ngôn ca ca đi đối mặt với nguy hiểm.
“Chỉ vì Hiên Viên Nhược Ngôn mà muội muốn bỏ bọn ta lại? Trong lòng muội Hiên Viên Nhược Ngôn, còn quan trọng hơn bọn ta?!”
Quy Hải Lộng Nguyệt cuồng nộ đứng dậy, giận dữ hét với Nam Cung Vũ Huyên.
Nam Cung Vũ Huyên giật mình ngây ra một chút, sau đó đem mắt phóng tới trên người Quy Hải Lộng Nguyệt đang tỏa ra khí tức tàn bạo, đôi mắt trong suốt đầy chân thành:
“Lộng Nguyệt ca ca, mỗi người các huynh, địa vị ở trong lòng Huyên Nhi đều giống nhau. Nếu như hôm nay người đi đến núi Tuyết Khê là một trong những người ngồi ở đây, quyết định của Huyên Nhi cũng sẽ tương tự. Bởi vì đối với Huyên Nhi mà nói, các huynh quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
Ngữ điệu hờ hững lại kể rõ sự kiên định không gì sánh kịp này, tiếng nói bình tĩnh nhưng lại mang rất nhiều chân thật làm cho người ta không dám chạm vào.
Toàn thân Quy Hải Lộng Nguyệt chấn động, đôi mắt màu vàng gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp của Nam Cung Vũ Huyên, khóa chặt đôi mắt trong suốt thấy đáy của nàng.
Không nói.
Mấy người đang ngồi còn lại, cũng đem tầm mắt toàn bộ hướng tới trên thân ảnh nhỏ bé xinh xắn kia.
Trong lòng nói không được cái gì.
Bởi vì đối với Huyên Nhi mà nói, các huynh quan trọng hơn tất cả mọi thứ…
Các huynh quan trọng hơn tất cả mọi thứ…
Các huynh quan trọng hơn tất cả mọi thứ…
Rõ ràng trong giọng nói có mang theo quyết liệt, rõ ràng là lời nói đơn giản nhất, nhưng vẫn ở bên tai bọn họ, quanh quẩn trong đầu bọn họ, thật lâu không chịu tản đi.
Trên thế giới này, còn có thể có người xem bọn họ quan trọng như thế.
Loại tâm ý hừng hực liều lĩnh kia, thông qua không khí từ l*иg ngực của nàng rơi vào đáy lòng bọn họ.
Bảy trái tim vốn đã đóng băng cũng bắt đầu hòa tan, giống như khi nàng dùng tiếng nói trong veo nói ra lời nói kiên định như vậy, đột nhiên bị lửa nóng đốt cháy.
Rung động, từ đầu tim truyền đến toàn thân.
Cảm giác chưa từng có này khiến cho đầu óc bọn họ trống rỗng một lúc lâu, khiến cho cơ thể bọn họ giống như cũng đình công một lúc lâu.
Bên trong, lâm vào yên tĩnh.
Mọi người, gần như đều có thể nghe tiếng thở cùng tim đập của nhau.
Hóa ra… Hơi thở cùng nhịp tim của bọn họ có tiết tấu, gần như vậy, gần như chồng lên nhau.
“Lộng Nguyệt, để cho nàng đi đi.”
Không biết qua bao lâu, thanh âm của Gia Cát Mặc Húc rốt cục cắt qua một phòng vắng lặng, hai tròng mắt màu lam nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên đang cẩn thận nhìn hắn:
“Tiểu Huyên Nhi, chính mình phải chú ý an toàn, tuyệt đối đừng để mình bị thương. Lúc gặp phải mãnh thú, nhất thiết phải cẩn thận, không thể cứng đối cứng, biết không?”
Giọng điệu trầm thấp lại tinh tế, lời nói chậm chạp, như là một từ phụ dặn dò ái nữ lần đầu tiên ra ngoài.
“Mặc Húc ca ca.”
Nam Cung Vũ Huyên nhìn ra sự quan tâm cùng lo lắng trong đôi mắt màu lam kia, nhẹ nhàng kêu một tiếng. Tiến lên một bước, nâng cánh tay vòng lấy cái eo rắn chắc của hắn:
“Huyên Nhi sẽ chú ý. Đa tạ Mặc Húc ca ca.”
Hít vào một hơi thật dài mùi hương ôn hòa trên người hắn, giống như phải khắc ghi sâu mùi hương của hắn vào đầu.
Gia Cát Mặc Húc không nói gì, tùy ý nàng ôm, nhẹ nhàng nâng tay, ở trên tấm lưng mảnh mai của nàng khẽ vuốt. Trong tròng mắt xanh thẳm chứa mùi vị không nỡ.
“Xú nha đầu a, nếu như muội bị thương, tuyệt đối đừng để khuôn mặt nhỏ nhắn bị thương.”
Tiếng nói mạnh mẽ của Tây Môn Vân Ảnh truyền đến:
“Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu bị phá hủy, huynh sẽ không tha cho muội!”
Lời nói ngoài miệng tuy hung ác, nhưng trong mắt lại có một phen lo lắng.
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Tây Môn Vân Ảnh liền ão não.
Thật ra, hắn muốn nói là:
Nha đầu, tuyệt đối đừng bị thương.
Nhưng là lời vừa ra khỏi miệng lại thành dáng vẻ như vậy.
Nam Cung Vũ Huyên buông eo Gia Cát Mặc Húc ra, đến trước người đang ngầm bực – Tây Môn Vân Ảnh, nở nụ cười tươi sáng:
“Hì hì, Vân Ảnh ca ca thích vật xinh đẹp, Huyên Nhi đương nhiên sẽ bảo hộ khuôn mặt này thật tốt.”
Ha ha, trong mắt hắn lo lắng cùng ngầm bực, nàng tự nhiên phát hiện.
Tâm tư của hắn, nàng dĩ nhiên là đoán được.
Đối mặt đám người này, nàng nếu chỉ dựa vào ý nghĩa trên mặt chữ, thì đã sớm rơi vào cái kết cục thương tâm tự treo cành đông nam.
“Hừ.”
Tây Môn Vân Ảnh rên một tiếng, quay đầu, không nhìn đến dáng vẻ nhu thuận của nàng. Tức giận trong lòng tăng cao.
Chết tiệt, thật sự tin rằng mình quan tâm đến khuôn mặt của nàng sao?
Còn tưởng nàng hiểu mình, không nghĩ tới, vẫn là không hiểu… Vẫn là không hiểu…
Đang lúc Tây Môn Vân Ảnh âm thầm căm tức, vòng eo bị cánh tay nhỏ bé ôm lấy, khiến thân mình hắn đột nhiên cứng đờ.
“Vân Ảnh ca ca, đa tạ.”
Đa tạ quan tâm của ngươi đối với ta, đa tạ ngươi tôn trọng sự lựa chọn của ta.
Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng đem lời nói còn lại bổ sung.
Giống như hắn tin tưởng nàng có thể hiểu hắn, nàng cũng tin tưởng hắn có thể hiểu nàng.
“Đủ! Nói chuyện này để làm gì? Đi nhanh về nhanh là được.”
Thân mình Tây Môn Vân Ảnh lúc nghe được tiếng nói dịu dàng của nàng, liền thả lỏng.
Nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng, có chút không tự nhiên nói.
Đã hiểu hàm nghĩa từ đa tạ trong miệng nàng, trong lòng Tây Môn Vân Ảnh thoải mái.
Nàng biết, nàng quả nhiên là hiểu được.
…
Nam Cung Vũ Huyên ôm đủ sáu người ở trừ Quy Hải Lộng Nguyệt.
Trong suốt nhu nhược nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, cắn cắn môi:
“Lộng Nguyệt ca ca…”
Lời còn chưa nói hết, Quy Hải Lộng Nguyệt liền hừ nhẹ một tiếng, quay đầu sang một bên, không nhìn tới nàng.
Đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên tối sầm lại, thu hồi tầm mắt:
“Các vị ca ca, Huyên Nhi đi rồi. Các huynh phải chiếu cố mình thật tốt, phải nhớ ăn cơm đúng giờ, lúc học tập đừng để quá mệt, chú ý nghỉ ngơi, nếu như trời trở lạnh, nhớ mặc nhiều xiêm y hơn.”
Nói xong, liền cúi đầu, xoay người, chậm rãi dời bước về phía cửa.
Tuy rằng mấy người còn lại không có ngăn cản nàng, nhưng là Quy Hải Lộng Nguyệt không vui, đã đủ thành tảng đá đặt trong lòng nàng.
…
“Đứng lại!”
Ngay khi Nam Cung Vũ Huyên còn một bước nữa là bước ra khỏi phòng, thanh âm sắc bén của Quy Hải Lộng Nguyệt đột nhiên vang lên.
Bước chân của Nam Cung Vũ Huyên ngay lúc hắn vừa dứt lời bỗng nhiên dừng lại. Hai chân ngay trước cửa, thân thể nhỏ bé duy trì động tác trước lúc hắn nói chuyện.
Tuy là không tiến lên, nhưng cũng không có xoay người.
Quy Hải Lộng Nguyệt đi nhanh đến phía sau Nam Cung Vũ Huyên. Từ sau lưng đem thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ôm vào trong lòng, lực đạo rất lớn, nhưng là cũng không thực sự làm đau nàng.
“Vật nhỏ, muội lại dám ôm bọn họ trước?!”
Thanh âm có chút bất mãn dĩ nhiên không còn hung hăng kiêu ngạo như thường ngày:
“Bất quá, nếu muội có thể hoàn hảo không việc gì trở về, ta sẽ tha thứ muội lần này.”
Thanh âm trầm thấp, có vẻ giả vờ uy hϊếp.
“… Lộng Nguyệt ca ca.”
Nam Cung Vũ Huyên giật mình ngây ra một lúc lâu, đột nhiên xoay người, đại lực siết chặt eo Quy Hải Lộng Nguyệt:
“Huyên Nhi nhớ kỹ. Huyên Nhi nhất định hoàn hảo không việc gì trở về, lúc trở về nhất định sẽ ôm Lộng Nguyệt ca ca đầu tiên.”
Nói xong, liền quả quyết buông Quy Hải Lộng Nguyệt, xoay người muốn rời khỏi.
“Đợi đã.”
Thanh âm dịu dàng, như là sâu trong đám mây của Thượng Quan Tuyệt Trần truyền đến.
= = = = = = = = = = Lời beta = = = = = = = = =
– Tự treo cành đông nam:
Nguyên văn: “Tự quải đông nam chi.”
Đây là một câu trong bài Tiêu Trọng Khanh thê, một bài văn vần theo dân ca đời Hán. Theo thói quen lấy câu đầu của bài thơ làm tên, Bài này còn có tên là Khổng tước đông nam phi (Chim khổng tước bay về hướng đông nam).
Năm Kiến An đời Hán mạt, tiểu lại phủ Lư Giang là Trọng Khanh có vợ họ Lưu, vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi, thề không tái giá. Bị nhà bức ép, nhảy xuống nước tự vẫn. Khanh nghe tin, cũng tự thắt cổ ở cây trước sân. Có người thời đó thương tâm, làm thơ thuật lại.
Câu “Tự quải đông nam chi” (tự treo (cổ) ở cành phía đông nam) là một câu thuộc đoạn 4, tả Tiêu Trọng Khanh tự tử:
Nguyên văn Hán Việt (trích):
“Bồi hồi đình thụ hạ
Tự quải đông nam chi”
Điệp luyến hoa dịch thơ:
“Cây bên đình bước tới
Hướng cành đông nam treo”