Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 49: Tin tưởng không ngăn cản được sự lo lắng

Ánh mắt của những người có mặt, đang nhìn qua nhìn lại chín người, ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ.

Tiểu nữ oa nhỏ nhắn, hết sức đáng yêu, nụ cười tự nhiên cùng với lúm đồng tiền trên má, hoàn toàn khác với hình tượng người có khả năng trời cho, tài giỏi, ba đầu sáu tay.

Tám người phía sau nàng, đó chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho họ có cảm giác như gặp được quỷ!

Thân phận của tám người chính là bí mật công khai.

Không có gì bất ngờ xảy ra, trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành người sở hữu giang sơn, dưới một người trên vạn người. Trong tương lai, bọn họ có được địa vị xứng với cao ngạo cùng vô tình.

Bây giờ, thế mà bọn họ lại tự nhiên, bình thản đi phía sau của một tiểu cô nương, hơn thế nữa không phải chỉ là đi phía sau như bình thường mà rõ ràng chia thành hai bên để bảo vệ.

Đám đông chật chội, ánh mắt sáng quắc, nhưng mà lại im lặng khác thường.

“Các vị bạn học, nếu như không có việc gì, thì tự trở về lớp của mình để học tập đi.”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn một đám học sinh mặc đồng phục ở phía trước, trong lòng hiểu rõ ràng.

Mới một ngày, tin tức bị truyền ra như thế, xem ra, bất kể ở thời đại nào, tốc độ tin tức lan truyền là rất nhanh.

Tiếng nói trong veo, phá tan yên tĩnh.

Tiểu cô nương áo trắng cười nhẹ nhàng, mọi người chỉ thấy có cảm giác bị đè ép phát ra từ thân mình nhỏ nhắn của nàng, bao phủ khắp nơi trong không khí, áp sát vào da thịt của bọn họ, tiến vào tận trong lòng, khiến cho bọn họ không tự chủ được mà nghe lời, trật tự đi về phía lớp học của mình.

Trong đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên hiện lên ý cười gian xảo.

Tám đôi mắt ở phía sau nàng, hiện lên tám sắc thái khác nhau.

Nàng, thế mà lại hiểu được thuật khống chế. Xem ra mấy lão già, đúng thật là dốc lòng, dốc sức với nàng.

Đám đông giải tán rất nhanh, khóe miệng của Nam Cung Vũ Huyên cười càng sâu hơn, quay đầu nhìn về phía tám người phía sau:

“Chúng ta vào thôi.”

Nói xong, bước vào học đường trước.

Nụ cười thật lòng của nàng, vĩnh viễn chỉ vì người đặc biệt…

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

Nam Cung Vũ Huyên ôm Nam Cung Ngân Tử, đứng ở trước Tuyết Khê, nhìn một dòng suối nước trong suốt, trong đôi mắt là sóng ngầm dữ dội.

Bốn người ở phía sau nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn phát ra hơi thở nguy hiểm, không hiểu sao cảm thấy có chút áp lực.

“A, việc này, tiểu nha đầu, con có thể nói một câu được không?”

Thượng Thiện Áp gãi tóc, nói có chút rụt rè.

Trời biết, dáng vẻ âm trầm này của nàng, thực sự làm cho trong lòng ông cảm thấy sợ hãi a!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên làm như không nghe được lời nói của ông, thân mình vẫn không nhúc nhích, tiếp tục im lặng.

“Tiểu Huyên Nhi, còn nửa năm, Hiên Viên Nhược Ngôn phải xuống núi, cho nên nhất định phải nhận ‘ thử thách cuối cùng’, con…”

Lời nói của Thượng Thiện Ngưu còn chưa dứt, liền bị giọng nói âm u của Nam Cung Vũ Huyên u u cắt ngang:

“Ta biết.”

Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi xoay người, nhìn bốn người:

“Thật sự không thể sao? ‘Thử thách cuối cùng’, thật sự không thể đổi cái khác sao?”

Trong đôi mắt sáng ngời tràn ngập sự chăm chú, ý cười nhẹ nhàng vẫn luôn duy trì trên mặt cũng không thấy đâu.

“… Tiểu Huyên Nhi a, ‘thử thách cuối cùng’ không thể nào có khả năng đổi, trong lớp học bồi dưỡng nhân tài, trước khi xuống núi, đều phải nhận thử thách, nếu như không nhận thử thách, thì không khác gì học sinh bình thường.”

Thượng Thiện Ngưu tạm dừng một lúc lâu, nhìn thẳng Nam Cung Vũ Huyên:

“Con phải tin tưởng hắn, không phải hay sao?”

“Ha ha ~”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng cười cười:

“Ta tất nhiên là tin tưởng huynh ấy, nhưng mà tin tưởng là việc của tin tưởng…”

Nói đến đây, Nam Cung Vũ Huyên dừng một chút, quay người lại, để cho tầm mắt đưa tới dòng suối đang yên lặng chảy:

“Lo lắng vẫn là lo lắng… Đau lòng, vẫn là đau lòng.”

Giọng nói nhẹ nhàng như lông chim, bị gió nhẹ nhàng nâng lên, lượn vòng, lượn vòng trong không khí…

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

Ánh chiều tà treo nghiêng, ráng chiều màu vàng phủ đầy trời.

“Tiểu Huyên Nhi đã về?”

Ánh mắt của Dật Hàm từ trên sách vở chuyển sang bóng sáng bé nhỏ vừa bước vào sân, nhẹ nhàng cười nói.

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên ngồi trên băng đá đối diện với Dật Hàm, hai tay chống cằm, gật đầu, ánh mắt lại theo dõi những người đang đi tới đi lui trong sân:

“Dật Hàm ca ca, mấy huynh hành động thật là nhanh a.”

Ha ha, chuyển hết về, lại một lần nữa trở thành một cái sân ấm áp tràn ngập tiếng cười.

Hôm nay sau khi tan học, vốn dĩ muốn cùng với bọn họ ‘chuyển nhà’, nhưng mà bốn lão già lại gọi nàng tới, nói với nàng phải đưa Hiên Viên Nhược Ngôn đến núi Tuyết Khê để nhận ‘thử thách cuối cùng’.

Vừa nghĩ đến chuyện ‘thử thách cuối cùng’ này, Nam Cung Vũ Huyên hơi nhăn mày.

“Tiểu Huyên Nhi làm sao vậy?”

Dật Hàm thấy nàng nhăn mày, hỏi dịu dàng. Trong giọng nói, có sự quan tâm mà chính hắn cũng chưa phát hiện ra.

“A?”

Nam Cung Vũ Huyên có chút khó hiểu, nhìn về phía Dật Hàm, khi vừa tiếp xúc đến ánh mắt quan tâm của hắn, nàng chợt hiểu rõ ràng:

” À, Huyên Nhi đang nghĩ về một việc hết sức quan trọng.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, mang vẻ mặt đứng đắn.

Dật Hàm nhìn dáng vẻ vô cùng đúng đắn của Nam Cung Vũ Huyên, cười lên tiếng:

“Ha ha!”

Buông quyển sách trên tay ra, tay trái của Dật Hàm chống đầu, cũng là dáng vẻ đứng đắn, giống như là hết sức chăm chú, nghiêm túc nghe vấn đề:

“Vậy? Tiểu Huyên Nhi là đang nghĩ vấn đề nghiêm túc nào?”

Ở sâu trong đôi mắt đã có ý cười tự nhiên.

Ha ha, thật muốn biết trong đầu nhỏ của tiểu tử kia, cái được gọi là ‘vấn đề nghiêm túc’ rốt cuộc là việc gì.

Tất nhiên là Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy ý cười ở đáy mắt của hắn, hờn dỗi liếc mắt một cái, chu miệng:

“Dật Hàm ca ca, nêu huynh muốn cười thì cười đi.”

Nàng đương nhiên biết, bộ mặt trẻ con bây giờ của nàng lại xuất hiện dáng vẻ nghiêm túc quái dị cỡ nào.

“Ha ha, huynh không muốn cười, ha ha, rốt cuộc Tiểu Huyên Nhi suy nghĩ vấn đề nghiêm túc gì? Ha ha a…”

Nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, tâm tình của Dật Hàm vô cùng tốt.

Vẻ mặt của Nam Cung Vũ Huyên chuyển sang đen dần, liếc trắng Dật Hàm một cái.

Rõ ràng, không phải là hắn ‘muốn cười’! Thực tế là hắn đang cười!

“Người ta đang bị chuyện Nhược Ngôn ca ca nhận ‘thử thách cuối cùng’ làm cho đầu cũng muốn to ra, huynh lại còn ở chỗ này cười người ta.”

Nam Cung Vũ Huyên dùng vẻ mặt u oán tố cáo “hành vi phạm tội” của Dật Hàm.

“Ha ha.”

Bàn tay của Dật Hàm vuốt vuốt vài cái trên đỉnh đầu của Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu Huyên Nhi không cần lo lắng chuyện này. Tuy rằng thử thách cuối cùng này đáng sợ, nhưng không thể nghi ngờ nó kiểm tra kết quả của mười mấy năm học tập, không biết chừng bây giờ trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn đang hưng phấn mong chờ thì sao!”

“Ha ha, Dật Hàm, ta phát hiện, huynh thật là hiểu rõ ta.”

Dật Hàm vừa nói xong, tiếng nói ôn hòa của Hiên Viên Nhược Ngôn liền vang lên.

“Nhược Ngôn ca ca!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn mới từ trong phòng đi ra giữa sân, gọi một tiếng ngọt ngào.

“Ừ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn mỉm cười gật gật đầu, đi đến trước Nam Cung Vũ Huyên, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:

“Mới vài giờ không thấy, tiểu Viện trưởng của chúng ta làm sao lại xấu hơn rồi? Nhìn mà xem, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại thật sự là biến thành khó coi ~.”

Trong đôi mắt tím hiện lên vẻ trêu tức rõ ràng, cái vẻ mặt mà tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trong ngày thường.

Hắn nghe được hết tất cả những lời mà bọn họ vừa nói.

Không thể không công nhận, khi nghe được những lời nói lo lắng, rối rắm, bỗng nhiên trong lòng hắn trở nên mềm nhũn.

Nam Cung Vũ Huyên kéo ngón tay thon dài đang ở trên mặt nàng xuống, chớp mắt, nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn đang “khác thường”:

“Nhược Ngôn ca ca, huynh quên đem suy nghĩ của bản thân chôn dấu nơi đáy mắt.”

Giọng điệu quái dị, cố ý để lộ ra hương vị chế nhạo.