Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 43: Rất nhớ mọi người

Đôi mắt sáng lấp lánh giống như trân châu cười đến híp lại, càng sáng hơn so với bình thường, sáng rực rỡ trên gương mặt, hai lúm đồng tiền cũng theo tâm tình chủ nhân mà sâu thêm:

“Hì hì, những học sinh còn lại, xin mời tiếp tục ~.”

Tiếng nói vẫn trong veo, nhưng lại có lo lắng nhè nhẹ. Giống như kẹo bị ngâm trong nước nóng, vị ngọt dần dần bị tan ra…



Cuối ngày ánh chiều tà bao phủ khắp nơi, như phủ thêm một lớp lụa mỏng màu vàng nhạt.

Trong rừng cây sâu trên núi Triêu Dương, cây cối cành lá sum xuê che kín bầu trời, chặn ánh sáng hoàng hôn yếu ớt chiếu xuống mặt đất, toàn bộ cánh rừng, âm u yên tĩnh.

Suối nước nóng rộng chừng ba mét, nằm ở giữa mảnh đất phía sâu trong rừng cây, hừng hực hơi nước bốc lên, làm cho không khí ấm áp

Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua ngọn cây, ánh sáng hoàng hôn màu vàng nhạt, chiếu xuống hơi nước bốc lên, tạo ra một cảnh sắc mơ mộng, ấm áp.

Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở trên bờ của suối nước nóng, đôi chân ngọc ngà ngâm trong hơi nước bốc lên từ suối nước nóng, nước suối nhẹ nhàng ấm áp bao quanh chân nàng.

Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve một cách có nhịp điệu bộ lông mềm mại của Nam Cung Ngân Tử trong lòng, bộ lông hồ ly mềm mại mang đến cảm xúc tốt như tơ lụa.

“Sột soạt…”

Không khí xảy ra biến hóa rất nhỏ, truyền đến tiếng vang của lá khô phát ra khi bị người giẫm lên.

Khóe miệng của Nam Cung Vũ Huyên khẽ nhếch lên, ánh mắt bỗng phát ra ánh sáng, đột nhiên chiếu sáng không gian âm u.

Ha ha, đến rồi sao ~! Nhưng, nghe tiếng bước chân, dường như chỉ có một người?



Tư Không Huyền Dịch ngây người nhìn nữ hài ngồi ở bên cạnh suối nước nóng, cười ngọt ngào đối với hắn.

Giờ phút này quanh thân nàng như bị nhuộm một vầng ánh sáng màu vàng nhạt, khuôn mặt tinh xảo, hoàn mỹ, mắt sáng trong suốt như suối nước, nụ cười thuần khiết, tuyệt đẹp.

Tiên nữ? Tinh linh?

Trong đầu của Tư Không Huyền Dịch bất ngờ bị hai từ ngữ này ám ảnh.

“Hì hì, Huyền Dịch ca ca, chúng ta mới không gặp có năm năm, huynh liền không nhớ rõ Huyên Nhi?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn dáng vẻ rõ ràng còn đang ngây người của Tư Không Huyền Dịch, ý cười trong đôi mắt càng đậm thêm.

“Khụ khụ.”

Tư Không Huyền Dịch ho nhẹ hai tiếng, sau đó bước nhanh đến trước Nam Cung Vũ Huyên, mái tóc đỏ rực rỡ như tia chớp:

“Ha ha ha, Huyên Nhi bảo… Huyên Nhi, ta biết chính là muội!”

Không biết có phải do lâu lắm không gọi Huyên Nhi bảo bối, đột nhiên cảm thấy cách gọi này có chút khó có thể gọi ra khỏi miệng.

Nam Cung Vũ Huyên đặt Nam Cung Ngân Tử trên mặt đất, đứng dậy, đôi chân ngọc ngà bước lên viên đá được ánh sáng chiếu lên.

Ôm chặt vòng eo của Tư Không Huyền Dịch, vùi đầu vào trong lòng hắn, cảm nhận sâu sắc hương vị nàng từng quen thuộc:

“Huyền Dịch ca ca, Huyên Nhi rất nhớ các huynh.”

[TG: Đây là do chiều cao. Nam Cung Vũ Huyên cao tầm 1m5 gì đó, mà Tư Không Huyền Dịch cao gần 1m8.]

Âm thanh nhẹ nhàng, dường như có thể bị hơi nước trong không khí bao trùm nhưng lại nghe được rõ ràng.

Thân thể của Tư Không Huyền Dịch cứng ngắc, để mặc cho nàng ôm, quên phản ứng.

Năm năm trước, hắn có thể vô cùng thân thiết ôm nàng ở trong lòng, vô cùng thân thiết hôn trán nàng, má nàng, nhưng, một thời gian dài không thấy, hắn cũng đã sớm quên cảm giác gần gũi với người khác… Bây giờ nàng lại thân thiết như thế, thật sự là không quen.

Nam Cung Vũ Huyên nhận ra được thân mình cứng ngắc của hắn, khóe miệng giương lên độ cong đau lòng.

Quả nhiên, chuyện nàng lo lắng, vẫn xảy ra. Vất vả lắm trái tim mới ấm áp lên được một chút, lại bị đóng băng lại hay sao?

“Huyền Dịch ca ca, huynh không nhớ Huyên Nhi sao? Nhìn thấy Huyên Nhi trở về, không có chút vui mừng nào hay sao?”

Âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại, mang theo cảm giác thất vọng.

Trong lòng của Tư Không Huyền Dịch rung động, tay dần dần ôm chặt thân thể nhỏ bé của nàng:

“Huyên Nhi bảo bối, mừng muội trở về.”

Bao quanh thân thể của nàng, là cảm giác ấm áp của năm năm trước, giống như hơi nước của suối nước nóng này, từ từ bao quanh thân thể hắn nhẹ nhàng, dịu dàng, ấm áp …

Nam Cung Vũ Huyên ôm hắn càng chặt:

“Huyền Dịch ca ca, cảm ơn huynh không quên Huyên Nhi, cảm ơn…”

Không quên là được rồi.

“Ha ha, nha đầu ngốc, sao có thể quên? Là không thể quên.”

Ma xui quỷ khiến, Tư Không Huyền Dịch nói ra điều mà chính hắn cũng không ngờ rằng bản thân hắn có thể nói ra.

Trong lòng của Tư Không Huyền Dịch chấn động, nhưng rất nhanh đã sáng tỏ.

Bởi vì, câu nói kia là tiếng lòng của hắn! Lúc trước chính hắn cũng chưa phát hiện ra.

Tuy rằng nàng rời xa gần năm năm, nhưng đoạn thời gian sống có nàng mặc kệ là đối với hắn hay với bảy người kia mà nói, đều là thời gian nhẹ nhàng, ấm áp nhất.

Cho nên, mặc dù là hiện tại bọn họ đều khôi phục tính tình lạnh lùng, vô tình, thế nhưng dường như không thể quên thời gian sống như trong mơ, đã khắc sâu vào trong trái tim, trừ khi có thể đem cả trái tim rời đi, nếu không tuyệt đối không thể quên!

“Hì hì, Huyền Dịch ca ca thời gian qua huynh sống có tốt không?”

Khóe miệng của Nam Cung Vũ Huyên cong lên một nụ cười ấm áp.

“…”

Tư Không Huyền Dịch im lặng. Không phải là không trả lời, mà là không biết phải trả lời như thế nào.

Tốt hay là không tốt, chính hắn cũng không nghĩ tới! Mỗi ngày đều giống nhau, học tập, luyện công, ăn cơm, ngủ, sau đó khi trái tim lạnh đến ngay cả bản thân cũng chịu không nổi mới đem y phục nàng may ra yên lặng nhìn…

Hai người liền im lặng ôm nhau như thế, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ…

Ánh chiều tà ấm áp phủ lên trên người bọn họ một lớp lụa mỏng màu vàng nhạt, hơi nước bừng bừng làm cho lớp lụa lại dày thêm…

Nam Cung Ngân Tử miễn cưỡng nằm vào bên cạnh chân của Nam Cung Vũ Huyên, ngẩng đầu nhìn hai người đang im lặng ôm nhau.

Cảm giác rất kỳ lạ, giống như nếu như không có người đến quấy rầy, bọn họ có thể cứ ôm nhau như sánh cùng trời đất…

“Tư Không Huyền Dịch ngươi đây là…”

Không biết qua bao lâu, một âm thanh kinh ngạc truyền đến.

Hai người đang ôm quên hết tất cả cùng nhau nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Bảy dáng người kiêu ngạo đứng ngạo nghễ, bảy đôi mắt có màu sắc khác nhau nhưng dù nhiều hay ít đều chứa đựng sự kinh ngạc.

“Tuyệt Trần ca ca, Nhược Ngôn ca ca, Lộng Nguyệt ca ca, Vân Ảnh ca ca, Mặc Húc ca ca, Lưu Dạ ca ca, Dật Hàm ca ca!”

Nam Cung Vũ Huyên phấn khởi kêu lên, sau đó buông cánh tay đang ôm Tư Không Huyền Dịch ra.

Chân trần giẫm ở trên mặt đất, giống như con bướm, chạy về hướng bảy người.

Lúm đồng tiền long lanh, tiếng nói trong veo, nữ hài nhi áo trắng giống như một tinh linh, nhẹ nhàng chạy về hướng bọn họ.

Ánh sáng mặt trời vàng nhạt vì nữ hài nhi vẽ vẽ lên một vòng ấm áp xung quanh. Thân thể nhỏ bé, giống như một vật phát sáng, mang theo ánh sáng ấm áp, từng bước đến gần bọn họ….

Chói mắt, chói mắt!

Chói mắt khiến cho bọn họ đều không mở được mắt ra, nhưng lại không tự chủ được đem ánh mắt tập trung trên thân thể của nàng. Do đó hoàn toàn không nhìn Tư Không Huyền Dịch đang đi theo phía sau của nàng.

“Tuyệt Trần ca ca, Nhược Ngôn ca ca, Lộng Nguyệt ca ca, Vân Ảnh ca ca, Mặc Húc ca ca, Lưu Dạ ca ca, Dật Hàm ca ca? Các huynh làm sao vậy?”

Nam Cung Vũ Huyên đứng ở trước bảy người, nghiêng đầu nhìn bảy thiếu niên đang có suy nghĩ rõ ràng không ở quỹ đạo bình thường.

Làm gì mà đều sững sờ? Rõ ràng lúc trước cũng đã biết nàng trở lại có được không? Lúc trước cũng không thấy bọn họ có dáng vẻ ngạc nhiên!

A ôi ——! Nếu như hiện tại mới kinh ngạc, phản ứng này không phải là đã quá muộn?

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên đổ mồ hôi lạnh.!