Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 40: Lên núi

Nam Cung Vũ Huyên nản chí ngẩng đầu, nhìn Thượng Thiện Dương:

“Dê lão nhân, có chuyện gì thì nói đi ~.”

Ánh mắt ai oán, buồn thảm, yết ớt nhìn Thượng Thiện Dương.

Hô ~, nếu là Dê lão nhân cản nàng lại, thì chuyện chắc là rất quan trọng.

Bởi vì, nếu như là chuyện không quan trọng, thì Dê lão nhân sẽ không tham gia.

“Khụ khụ, chúng ta là muốn để cho ngươi ¥, @&…”

Câu nói tiếp theo càng ngày càng nhỏ, cho đến lúc không nghe thấy gì nữa.

Dù là Nam Cung Vũ Huyên có nội lực mạnh hơn nữa thì cũng không nghe được rõ.

Mùi vị của âm mưu!

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên rung lên hồi chuông cảnh báo mạnh mẽ!

Nàng dám khẳng định, chuyện lần này bọn họ muốn nói, nhất định là chuyện tồi tệ nhất từ trước tới nay! Không thì không khí sẽ không căng thẳng như vậy!

“Ặc, ta vẫn nên đi ngủ thì tốt hơn.”

Nói xong, đôi chân nhỏ bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng.

“Ai nha!”

Thượng Thiện Kê nắm cổ áo của Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu nha đầu con đừng đi! Ta sẽ nói!”

Thượng Thiện Kê nhắm mắt, lại mở mắt ra nói:

“Chúng ta muốn để cho con đi tới ở trong học viện Triêu Dương.”

“Ha ha ~! Mấy lão già các vị đang nằm mơ sao?!”

Nam Cung Vũ Huyên dùng ánh mắt như ánh mắt nhìn người điên để nhìn một lượt bốn lão già trên mặt đang lộ ra vẻ mặt lấy lòng nàng:

“Ta chỉ là một con nhóc chín tuổi, không làm Viện trưởng được!”

Nói xong, thay bằng một biểu cảm tiếc rẻ:

“Mấy lão già, người ta cũng muốn giúp đỡ! Nhưng mà lực bất tòng tâm, muốn giúp mà không giúp được gì! “

Nàng biết bốn lão già này là Viện trưởng của học viện Triêu Dương. Để cho nàng đi làm Viện trưởng, chẳng qua là bọn họ lười biếng, muốn nhàn hạ mà thôi?!

Nàng cũng không có sức lực mà đi làm cái Viện trưởng rách nát đó!

Đầu nàng lại không phải bị lừa đá!

“Tiểu Huyên Nhi, con cũng đừng giả bộ. Bản lĩnh của chúng ta con đều học hết, hơn thế nữa mấy năm nay con dùng gà nướng để dụ chúng ta, để chúng ta đem nội lực truyền cho con. Ta đánh giá sơ qua, nội lực trong cơ thể của con chắc cũng phải sắp đạt đến một giáp rồi?”

Trong đôi mắt của Thượng Thiện Dương lóe ra ánh sáng.

[Tác giả giải thích: một giáp là sáu mươi năm.]

Hừ, tiểu nha đầu này, rất quỷ quái!

Biết mấy người bọn họ rất tham ăn, hơn nữa còn trung thành với gà nướng, nếu mười ngày không ăn gà nướng thì cả người cũng sẽ không thoải mái. Cho nên nàng dùng gà nướng thơm ngào ngạt để dụ bọn họ truyền nội lực cho nàng!

Hơn nữa còn nói rất hay: có tổn thất thì mới có tiến bộ! Đây là người ta đang giúp các ngươi tiến bộ!

“Đúng thế, tiểu nha đầu, con cũng đừng khiêm tốn. Cho dù là binh pháp, buôn bán hay là văn học, chỉ sợ là trình độ của con đều cao hơn so với chúng ta, bây giờ võ công của con cũng tăng lên nên con nhất định sẽ làm được!”

Thượng Thiện Áp cũng tiến lại gần.

Không nói chuyện khác, chỉ nói về việc nàng xây dựng lên “Thuyền Noah”, có thể thấy được việc gì nàng cũng có khả năng thực hiện, hơn nữa chỉ sợ là nàng còn biết nhiều thứ hơn so với mấy lão già đã sống hơn sáu mươi năm như bọn họ!

“Hì hì, Tiểu Huyên Nhi, chúng ta làm việc này không phải là muốn tốt cho con sao? Con suy nghĩ kĩ lại một chút, vài tên kia tuy rằng khó đối phó, nhưng cũng rất tôn sư trọng đạo, nếu như con làm Viện trưởng của học viện Triêu Dương kiêm sư phụ của tám tên khó đối phó kia thì bọn họ sẽ nể con, đến lúc cần thiết con muốn bọn họ không phát động chiến tranh thì bọn họ cũng sẽ để trong lòng mà suy nghĩ kĩ hơn!”

Thượng Thiện Ngưu nói lời nói sâu sắc.

Nam Cung Vũ Huyên khép mắt.

Làm sư phụ của bọn họ, bọn họ sẽ nể nàng? Vậy, nếu như muốn để bọn họ sống chung hòa thuận, không làm hại nhau, vậy…

“Được.”

Nam Cung Vũ Huyên ngẩng đầu, nhìn bốn người, trong đôi mắt tràn đầy sự kiên định, thật lòng:

“Nói cho ta biết ta phải làm gì?”

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có một chút hy vọng có thể ngăn bọn họ không phát động chiến tranh vũ trang, nàng sẽ không bỏ qua!

“Ha ha, năng lực của tiểu nha đầu, chúng ta đều biết, cho nên con đã vượt qua kiểm tra của chúng ta, chúng ta sẽ viết thư cho vua của Quy Hải quốc và Hiên Viên quốc làm cho bọn họ thông báo thiên hạ, con sẽ là Viện trưởng của học viện Triều Dương, ngày mai con chỉ cần theo chúng ta lên núi là được, sau đó con có thể lên lớp.”

Thượng Thiện Kê nói vừa nói xong, Nam Cung Vũ Huyên liền nhíu mày:

“Không được!”

Cự tuyệt vô cùng quyết đoán.

“Cái gì?! Nha đầu xấu xa, con vừa rồi rõ ràng đã đồng ý!”

Thượng Thiện Áp tức giận đến giơ chân.

“Đúng vậy, đúng là ta đã đồng ý, nhưng ta chỉ đồng ý làm Viện trưởng, các ngươi để cho ta vừa làm Viện trưởng vừa làm lão sư, đương nhiên là không đồng ý.”

Tia sáng gian xảo phát ra từ trong đôi mắt rực rỡ của Nam Cung Vũ Huyên.

Ha ha, mấy lão già này, muốn đem cục diện rối rắm này vứt hết cho nàng?

Không có cửa đâu!

“Vậy, Tiểu Huyên Nhi, ý của con là?”

Thượng Thiện Dương sâu sắc phát hiện ánh sáng trong mắt của Nam Cung Vũ Huyên, trong lòng đã biết nàng có quyết định của chính mình, lên tiếng hỏi.

“Hì hì, ý của ta là, ta sẽ làm Viện trưởng trên danh nghĩa, còn học sinh thì vẫn do mọi người dạy hoặc là ta sẽ tạm thời làm Viện trưởng ba năm đồng thời ta sẽ tiếp nhận việc dạy học sinh của mọi người.”

Nàng đã từng nghe mấy ca ca nói, đợi đến khi qua lễ trưởng thành của bọn họ thì bọn họ sẽ rời khỏi học viện, bọn họ phải trở về với vị trí vốn dĩ thuộc về bọn họ.

Nhược Ngôn ca ca lớn nhất, năm nay chắc hẳn là mười chín, nhỏ nhất là Vân Ảnh ca ca cũng mười bảy tuổi, sau ba năm thì tất cả bọn họ đều rời khỏi học viện, cho nên không cần thiết bị học viện trói chặt.

“…”

Bốn người im lặng.

Nha đầu quỷ quái này, đưa ra hai lựa chọn.

Nếu như chọn lựa chọn thứ nhất, nàng cũng chỉ thêm danh hiệu Viện trưởng, mặc kệ tất cả mọi việc thì bọn họ vẫn không thoát được bận rộn như trước?

Nếu như chọn lựa chọn thứ hai, như vậy, thời gian ba năm, cũng có chút quá ngắn? Ba năm sau, bọn họ lại mệt chết đi sống lại?!

Sau một lúc lâu. Bốn người nhìn nhau, sau đó nhìn Nam Cung Vũ Huyên, đồng thanh nói:

“Được, ba năm thì ba năm.”

Khụ khụ, có ba năm nhàn rỗi, còn tốt hơn là không có.

“Hì hì ~!”

Nam Cung Vũ Huyên cười gian xảo, đưa tay ra với bọn họ:

“Đồng ý.”

Bốn người biết cử chỉ này của nàng có ý gì.

“Bốp bốp bốp bốp!”

Đều vỗ tay với nàng:

“Đồng ý!”

Bọn họ đều đã sống hơn nửa đời người, thế nhưng đến bây giờ bọn họ đều không chiếm được một chút lợi ích nào từ tiểu nha đầu này.

Chuyện như vậy mà nói ra thì đúng là mất hết thể diện!



Sáng sớm, mặt trời nhô lên từ đường chân trời, đẩy lùi đêm đen…

Nam Cung Vũ Huyên vẫn mặc váy trắng, ôm Nam Cung Ngân Tử, đi theo phía sau bốn lão già Thượng Thiện bước từng bước trên bậc đá đi về phía học viện ở đỉnh núi.

Tám trăm chín mươi bốn, tám trăm chín mươi lăm, tám trăm chín mươi sáu…

Nam Cung Vũ Huyên bước lên một bậc của bậc thang, liền lặng lẽ đếm ở trong lòng, để giảm bớt căng thẳng.



Một nghìn bậc.

Rốt cục, năm người đi lêи đỉиɦ núi.