Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 29: Trâu, dê, gà, vịt

Mấy người nghe Tư Không Huyền Dịch nói xong, động tác dưới chân dừng một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục bước về phía trước… cũng vẫn là dáng đi ngay ngắn nhưng bước chân lại có chút lộn xộn.

“Kết quả như vậy, đối với chúng ta mà nói, không hẳn là một chuyện không tốt.”

Giọng nói của Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ nhàng bay theo gió.

Thích nàng thì sao? Cưng chiều nàng thì thế nào? Nàng vốn dĩ chỉ là “lọ” giữ độ ấm của bọn họ, bây giờ nàng đã không còn, như vậy sự ấm áp còn lại của bọn họ, cũng không còn, những người đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió như bọn họ, không có ấm áp, lại là chuyện tốt…

Tư Không Huyền Dịch cúi đầu, nhờ ánh trăng, nhìn về phía y phục bị hắn nắm chặt tại trong tay.

Chữ “Dịch” trên y phục dùng sợi tơ màu vàng thêu thành phát ra ánh sáng u ám:

“… Đúng thế ~, muội không còn, chúng ta nên trở lại quỹ đạo bình thường, sống cuộc sống như khi chúng ta bắt đầu sinh ra đã sống, một cuộc sống vô tình… Vậy lại gọi muội một tiếng cuối cùng…”

Tư Không Huyền Dịch chậm rãi nhắm mắt lại:

“Huyên Nhi… Bảo bối.”

Vốn là tên gọi thân thiết ngọt ngào, lại làm cho hắn có cảm giác đau lòng.

Ánh trăng lạnh lùng chiếu sáng đường xuống núi.

Đêm tối, ánh trăng trong sáng, như muốn chiếu sáng tâm hồn của mấy người bọn họ, làm cho bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng hơn cảm giác đau đớn kịch liệt trong tâm hồn mà bọn họ cố tình bỏ qua…

Trên bầu trời trăng tròn lộ ra ý cười như có như không, giống như đang nhỏ giọng hỏi:

Thực sự có thể coi như không có việc gì? Thực sự có thể quên nàng? Nàng ở trong lòng của các ngươi là một người có cũng được mà không có cũng được sao…?

Lúc bóng dáng của tám người biến mất ở cuối đường xuống núi, hai bóng người lén lút đi ra từ phía sau tảng đá to.

Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt của hai người, rõ ràng là Dư Nhã Thu cùng nhũ nương.

“Nhũ nương, ngươi nói bọn Thái Tử ca ca có tin tưởng tiểu tiện nhân kia tự đi nhặt y phục, sau đó vô ý rơi xuống vách núi đen?”

Dư Nhã Thu thấp giọng hỏi.

Nàng nói với bọn họ do tiểu tiện nhân kia ham chơi, sau đó lấy y phục làm diều, nhưng gió quá lớn, ả không cầm chắc y phục, kết quả y phục bị gió thổi rơi trên một thân cây mọc ở vách núi đen, sau đó ả đi tìm, cuối cùng tìm được y phục nhưng bản thân lại ngã xuống.

Khi nàng nói xong, bọn họ chỉ bảo nàng “cút”, sau đó đứng bên cạnh vách núi đen đến giữa đêm khuya, hiện tại trong lòng nàng lo sợ, thật không biết bọn họ tin hay không tin…

“… Tiểu thư, mặc kệ chuyện này bọn họ tin hay không tin, tất cả đều đã qua.”

Nhũ nương cúi đầu, âm thanh buồn phiền cùng lộ ra lo lắng.

“Nhũ nương, ngươi có ý gì?”

Dư Nhã Thu nhờ ánh trăng, nhìn về phía nhũ nương một cách khó hiểu.

“Haiz ~!”

Nhũ nương thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Dư Nhã Thu, trong đôi mắt có sự hối hận:

“Tiểu thư ~! chẳng lẽ tiểu thư không phát hiện, bọn họ chuẩn bị đem tất cả tình cảm của mình chôn theo Nam Cung Vũ Huyên sao? Chuyện lần này, tin hay không tin không phải là vẫn đề, chính là vì bọn họ cơ bản không quan tâm lời nói của tiểu thư có đúng hay không…”

Bà lăn lộn lần mò trong cuộc sống ngươi lừa ta gạt hơn nửa đời người, tuy rằng là nữ nhân, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút nội tâm của người khác.

Phu nhân không phải là không nhìn ra vấn đề này, sau đó mới bảo bà đi theo bên người của tiểu thư, để cho bà diệt trừ chướng ngại vật giúp tiểu thư sao?

“…”

Dư Nhã Thu trợn mắt lên nhìn nhũ nương, thanh âm có chút run khẽ:

“Nhũ nương…, ngươi, ngươi nói bọn họ mượn việc này để vứt bỏ tình cảm trong lòng của mình?”

Nghĩ đến chuyện đáng sợ như vậy, thân mình của Dư Nhã Thu đột nhiên mềm nhũn:

“Làm sao bây giờ? Ta, ta… Về sau ta phải làm sao bây giờ? Thái Tử ca ca… Hắn còn thích ta sao…? Nếu, nếu trong lòng hắn đã không có tình cảm, như vậy…”

Dư Nhã Thu suy sụp ngồi ở trên mặt đất, luống cuống lẩm bẩm.

“Tiểu thư!”

Nhũ nương cầm hai vai của Dư Nhã Thu, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Dư Nhã Thu:

“Người nói cho ta, người hối hận sao? Nếu như có thể quay lại, người có thể không làm như vậy không?”

“Hối hận?”

Dư Nhã Thu nghiêng đầu về phía trước, đón nhận ánh mắt của nhũ nương:

“Ha ha ha ha…”

Điên cuồng cười to, sau đó đứng lên, sự hung ác lóe lên trong đôi mắt phượng:

“Tiểu tiện nhân kia, nhất định là phải chết! Vật mà ta không chiếm được, thì ai cũng đừng mong có được! Cho dù là về sau Thái Tử ca ca không có tình cảm, cho dù là hắn bởi vì tiểu tiện nhân kia chết mà trở nên càng thêm máu lạnh vô tình, ta cũng tuyệt đối… Không hối hận!”

Điên cuồng gào xong, Dư Nhã Thu kiên quyết quay người dứt khoát, đi xuống núi.

Nhũ nương nhìn bóng dáng rời đi của Dư Nhã Thu, trong đôi mắt trong hiện lên sự bất lực, thở dài trong lòng:

Haiz…, quả nhiên là mẹ nào con đấy… Chỉ mong, người về sau đừng hối hận, bởi vì, hối hận là vô dụng…



Trong nhà tranh đơn giản mà sạch sẽ, Nam Cung Vũ Huyên nằm ở trên một chiếc giường vững chắc, nhìn bốn lão già ngồi ở bàn gỗ phía trước đang tranh giành chân gà không hề có hình tượng.

“Thượng Thiện Lưu, ông nội ngươi, buông tay cho lão tử, chân gà này hợp ý lão tử!”

Ông lão mặc áo đen trợn tròn hai mắt, giận dữ nhìn ông lão áo nâu đang tranh giành chân gà với mình.

“Thượng Thiện Dương, chú ý hình tượng, đừng nói lung tung thô tục, bà nội nó thật mất mặt.”

Ông lão được gọi là Thượng Thiện Ngưu nói một cách từ từ bình tĩnh, tay vẫn cầm chân gà thật chặt.

Trên trán của Nam Cung Vũ Huyên xuất hiện vạch đen.

Những ông lão này, thật đúng là thú vị! ‘Ông nội ngươi ‘ là thô tục, chẳng lẽ ‘Bà nội nó’ lại là lời nói lịch sự?!

Làm ơn đi! Cũng không nên lừa gạt rõ ràng như vậy, có được không?!

“A a a~! Thượng Thiện Kê, cụ ngươi, hôm qua ngươi chiếm chân gà của ta, hôm nay ngươi còn muốn cướp?! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Ông lão mặc áo màu xanh kéo chân gà về phía mình.

“Chà, chà, chà ~! Thượng Thiện Áp, hôm qua Bản đại gia có thể cướp được, hôm nay cũng sẽ như thế!”

Ông lão mặc áo đen bị gọi là Thượng Thiện Kê nói xong, liền nhanh như chớp đưa tay hướng về phía chân gà béo ú để cướp giật.

Trán của Nam Cung Vũ Huyên đổ mồ hôi lạnh.

Thượng Thiện trâu? Thượng Thiện dê? Thượng Thiện gà? Thượng Thiện vịt?

Trâu! Dê! Gà! Vịt! (Ngưu, Dương, Kê, Áp)

Mồ hôi, tên này, cho thấy trình độ đặt tên của mẫu thân bọn họ thật cao!

Từ những cái tên này, có thể trắng trợn kết luận! Chính là ——mẫu thân của bọn họ, thật sự rất… Yêu động vật!

“Chuyện là…”

Nam Cung Vũ Huyên muốn nói lại thôi.

Bốn ông lão đang vội vàng cướp chân gà, ánh mắt đồng thời cùng nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên đang nằm im không nhúc nhích ở trên giường

“Ồ?!”

Thượng Thiện Áp ngạc nhiên kêu một tiếng, sau đó chạy đến trước giường, tinh thần phấn khích, đôi mắt tò mò nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Thượng Thiện Dương! Chỗ của ngươi lại có một cái tiểu nữ oa!”

Giống như Columbo phát hiện đại lục mới, âm thanh kinh ngạc cùng tiếng kêu sợ hãi lộ ra hoàn toàn.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thượng Thiện Áp, không nói gì.

Làm sao mà một người lớn sống sờ sờ mà bọn họ vẫn luôn không có phát hiện ra!?!

Haiz ~! Có vẻ là không phát hiện ra! Bởi vì từ khi bọn họ đi vào luôn luôn tranh giành chân gà, hoàn toàn không thấy nàng, theo một cách triệt để!

“Nhặt được.”

Thượng Thiện Dương liếc Nam Cung Vũ Huyên một cái, lạnh nhạt nói.

“Nhặt?!”

Một câu nói làm ngạc nhiên vạn cơn sóng. Ba người còn lại kinh ngạc trăm miệng một lời nói.