Nữ oa bốn năm tuổi, ngồi ở trên ghế đẩu, tập trung tinh thần xỏ chỉ, bàn tay nhỏ bé, trắng nõn bị kim đâm vô số lỗ nhỏ, nhưng nàng lại hồn nhiên không phát hiện ra…
Dư Nhã Thu đứng ở phía sau của Nam Cung Vũ Huyên, mắt phượng âm trầm nhìn nàng, sau một lúc lâu:
“Huyên Nhi muội muội, muội xem hôm nay thời tiết nhẹ nhàng dễ chịu như vậy, chúng ta đi thả diều, được không?”
Sự hung ác lóe lên trong mắt phượng, sớm bị ẩn nấp không thấy bóng dáng, Dư Nhã Thu ngồi ở phía trước của Nam Cung Vũ Huyên, dịu dàng, tự nhiên nói.
“Mỹ nhân tỷ tỷ, Huyên Nhi còn thiếu một chút nữa là làm xong y phục, có thể đợi một chút không?”
Nam Cung Vũ Huyên chuyên chú làm động tác trong tay của nàng, tuy rằng mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt không có rời khỏi kim trong tay.
Dư Nhã Thu cắn cắn môi, đè nén cơn tức trong lòng:
“Huyên Nhi muội muội, chúng ta liền mang y phục theo, vừa chơi vừa làm y phục, thế nào?”
Nói xong, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé đang không ngừng làm của Nam Cung Vũ Huyên:
“Huyên Nhi muội muội, muội nghĩ đi, đi chơi sẽ làm người ta cảm thấy rất hạnh phúc, sau đó muội giữ tâm tình hạnh phúc để làm y phục cho bọn họ, không phải rất tốt sao?”
Nam Cung Vũ Huyên nghiêng đầu suy nghĩ:
“Ừ, được, muội đi thu xếp.”
Nói xong, liền đứng dậy nhìn xem muốn mang theo vải dệt và những vật dụng cần thiết.
Người làm y phục có tâm tình hạnh phúc, như vậy người mặc y phục, cũng có thể cảm giác được hạnh phúc phải không?!
…
Cuối thu thời tiết trong lành mát mẻ, nhưng trên trời cũng không có mặt trời, bầu trời xanh thẳm có vẻ có chút âm u.
Trên vách núi trống trải, gió thu càn quấy không có một chướng ngại vật nào ngăn cản, sắc bén, mạnh mẽ.
Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở trên mặt cỏ đã ố vàng, chăm chú làm công việc trong tay.
Ha ha… , còn thiếu một chữ cuối cùng việc lớn liền hoàn thành! Nàng làm cho bọn họ mỗi người một bộ y phục, y phục bằng gấm màu trắng, màu tím nhạt có hình mây bay, hoa mờ, sau đó ở bên cạnh của y phục, thêu lên tên của mỗi người bọn họ.
Động tác trên tay của Nam Cung Vũ Huyên không ngừng, trong đầu hiện ra cảnh bọn họ mặc y phục giống nhau, đứng cạnh nhau, chậm rãi đi về phía nàng, khóe miệng gợi lên ý cười ngọt ngào, trong mắt, toàn bộ là sắc thái chờ mong.
Vì chuyên tâm nên Nam Cung Vũ Huyên không có phát hiện khóe miệng Dư Nhã Thu vẫn chơi diều bên kia hiện lên ý cười tàn nhẫn mà hung ác:
“Huyên Nhi muội muội, đến chơi cùng tỷ tỷ trong chốc lát trước đã!”
Dư Nhã Thu đem dây diều giao cho nhũ nương, sau đó nhấc làn váy chạy chậm đến trước người của Nam Cung Vũ Huyên, ngồi xổm xuống:
“Oa! Thật là đẹp quá!”
Kéo y phục đang may ở trên tay của Nam Cung Vũ Huyên. Kim khâu sắc nhọn, bởi vì không kịp đề phòng, đâm vào ngón trỏ của Nam Cung Vũ Huyên:
“Á ~!”
Đau đớn, làm cho Nam Cung Vũ Huyên hít vào một hơi khí lạnh.
“A! Huyên Nhi muội muội, muội không có việc gì chứ?!”
“… Không có việc gì.”
Nam Cung Vũ Huyên lạnh nhạt trả lời. Đè nén cảm giác không vui trong lòng.
Nàng ta, chính là Thái Tử phi của Lộng Nguyệt ca ca…
“Ha ha… , không có việc gì là được rồi.”
Tầm mắt của Dư Nhã Thu một lần nữa lại đăt trên y phục:
“Ô? Chữ này, là… Ngôn?”
Nhìn chữ “Ngôn” còn chưa có hoàn thiện, Dư Nhã Thu nghi ngờ hỏi.
“Vâng, đúng vậy.”
Nam Cung Vũ Huyên cười nói:
“Còn thiếu một nét ngang, liền hoàn thành, hì hì…”
Dư Nhã Thu nhìn thấy lúm đồng tiền sáng chói của Nam Cung Vũ Huyên, đột nhiên cảm thấy vô cùng chói mắt, âm thầm cắn răng:
Hừ! Quyến rũ Thái Tử ca ca không tính, còn nghĩ muốn về sau quyến rũ tất cả những người có thân phận địa vị cao!
“Ha ha… , y phục đẹp như thế, không biết có thể giống như diều, có thể bay cao đến tận cung trăng hay không.”
Trong mắt phượng của Dư Nhã Thu hiện lên ý tứ sâu xa, sau đó buông y phục để nó bay theo chiều gió.
“Mỹ nhân tỷ tỷ! Y phục…”
Nam Cung Vũ Huyên không phản ứng kịp, nói còn không nói xong, liền truyền đến tiếng thét chói tai của Dư Nhã Thu:
“A!”
“Làm sao vậy!”
Nam Cung Vũ Huyên nhanh chóng đứng dậy, chạy về hướng phía bên cạnh Dư Nhã Thu.
“Y phục, y phuc…”
Ngón tay của Dư Nhã Thu chỉ theo một phương hướng, với Nam Cung Vũ Huyên muốn nói lại thôi đối.
Nam Cung Vũ Huyên theo phương hướng mà ngón tay của Dư Nhã Thu chỉ, mắt hơi co lại.
…
Đầu óc đang rối loạn dần dần rõ ràng, dựa theo tiếng lẩm bẩm như rêи ɾỉ, đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi mở ra.
Ánh mắt hơi hơi tan rã, cố gắng suy nghĩ lại tình huống trước đó…
Gió lớn, y phục, sau đó… Dư Nhã Thu, rơi núi…
Phản xạ của thân thể là tiến về phía trước một bước sau đó giơ tay ra, làm ra tư thế tự bảo vệ.
Nhưng mới có một động tác, cả người giống như bị xe tải lớn cán qua, từ thần kinh đến cơ thể, hoàn toàn đang kêu gào.
Cố nén cảm giác đau đớn tột cùng, nhanh chóng điều hoà tốt nhịp độ hô hấp của chính mình, đôi mắt híp lại, mắt phượng hẹp dài lóe ra ánh sáng đề phòng.
Nhanh chóng nhìn xung quanh một chút, xác định không có người khác sau đó Nam Cung Vũ Huyên thở hắt ra một hơi lớn, cơ thể cũng chậm rãi buông lỏng ra, nhưng vẫn duy trì tư thế vừa có thể phòng thủ mà cũng có thể tấn công như trước.
Mình thế nhưng… Còn sống…
Trong lòng cảm thán một tiếng, không biết là vì may mắn hay là vì cái gì khác.
Nam Cung Vũ Huyên bắt đầu suy nghĩ lại một lần nữa, cẩn thận xem xét mọi vật xung quanh, bỏ đi nghi ngờ ở trong lòng, quyết định đem tất cả những suy nghĩ trước đó bỏ đi, bắt đầu phân tích tình huống hiện nay của mình.
Đập vào mắt là rừng cây u ám, dựa theo ánh trăng, mới nhìn được hết cảnh vật xung quanh.
Nhánh cây trụi lủi không che được mặt trăng tròn phát ra ánh sáng mạnh mẽ, đêm trăng tròn yên tĩnh, trong rừng cây khô, khắp nơi lộ ra hương vị quỷ dị.
Tùy tiện tìm một thân cây bên cạnh người, dựa vào trước thân cây, ngồi xuống, nàng muốn trước tiên phục hồi thể lực.
Không gian yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở nhẹ nhàng không thể thành tiếng thở dốc của Nam Cung Vũ Huyên, thì không còn gì khác.
Nghỉ ngơi trong giây lát, Nam Cung Vũ Huyên quyết định đứng dậy.
‘Cát, cát, cát…’
Là âm thanh khi lá khô bị giẫm lên phát ra.
Thân hình đang định đứng lên của Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên dừng lại, thể xác và tinh thần nhanh chóng bắt đầu đề phòng, trong mắt lóe ra ánh sáng lãnh khốc, hô hấp càng ngày càng nhẹ nhàng, yên lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Không gian vốn lạnh lẽo xung quanh lại lộ ra vài hơi thở không phải của chính mình…
Âm thanh lá khô bị giẫm phát ra ngày càng gần, tâm trạng của Nam Cung Vũ Huyên dần dần bình tĩnh, đem cơ thể điều tiết đến trạng thái có thể chiến đấu.
Cảnh vật u ám xung quanh chỉ có mỗi ánh trăng mờ khiến cho nàng không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ để lại vài bóng đen, bởi vậy, một đôi mắt âm u phát ra ánh sáng màu xanh lục trong hoàn cảnh này có vẻ trở nên càng rõ ràng.
Mắt của Nam Cung Vũ Huyên hơi co lại, sự đề phòng trong lòng đột nhiên tăng lên.
Tuy rằng nàng quyết định yên lặng để xem diễn biến, thân thể không hề nhúc nhích. Nhưng, trong lòng nhịn không được thầm rủa một tiếng:
Dưới loại tình huống như thế này mình thế nhưng lại gặp bầy sói… Chết tiệt, đây là câu “Nhà dột còn gặp mưa” sao!
Tình cảnh nguy hiểm không có cách nào chống cự. Cho nên, chỉ phải nín thở chờ đợi thời cơ, để tạo ra động tác đánh trả hoàn hảo nhất.
Dựa theo tiếng tru càng ngày càng sát lại, bầy sói tiến về phía Nam Cung Vũ Huyên càng ngày càng gần, không khí nguy hiểm bắt đầu trở nên mãnh liệt…
Chiến đấu, hết sức căng thẳng.