Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh. Mùa đông lạnh lẽo đã trôi qua, chào đón đầu mùa xuân, nhiệt độ không khí ấm dần lên.
Nam Cung Vũ Huyên lười biếng nằm trong ngực Thượng Quan Tuyệt Trần, im lặng nghe hắn đánh đàn.
Bỗng nhiên, Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn nhìn hai bên má gầy gò của Thượng Quan Tuyệt Trần.
Lại gầy sao ~.
Suy nghĩ tung bay…
Làm sao có thể không gầy?
Ba tháng này, mỗi ngày nàng đều uống máu ấm như trước, mặc kệ thời tiết có lạnh, máu của bọn họ, đều được nhiệt độ cơ thể giữ ấm áp…
Hơn ba tháng này, nàng lớn rất nhanh, cơ thể không còn mềm mại, yếu ớt như trước.
Nhưng mà, vẫn không thể đi.
À, không, phải nói là nàng không biết chính xác mình rốt cuộc có thể đi được hay không, chính vì bọn họ gần như lúc nào cũng ôm nàng ở trong lòng.
“Bé con, đói bụng sao”.
Động tác đánh đàn của Thượng Quan Tuyệt Trần dừng lại, dịu dàng hỏi Nam Cung Vũ Huyên.
Hơn ba tháng, tronh ánh mắt màu bạc lạnh băng kia của Thượng Quan Tuyệt Trần, tấm lụa mỏng ngăn cách không quan tâm đến chuyện xung quanh kia của hắn đang chậm rãi mất đi, ít đi một chút siêu trần thoát tục, nhiều hơn một chút nhân khí…
Ý thức bay đi của Nam Cung Vũ Huyên bị kéo về, phản ứng vô ý thức nói:
“A ~? Còn không đói ~.”
Tiếng con nít bi bô, giọng nói mềm mại, ngọt ngào, lại giống như sét đánh giữa trời quang, làm cho Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Nam Cung Vũ Huyên đồng thời sửng sốt!
“Bé, bé con, muội, muội vừa rồi, muội đang nói chuyện?!”
Thượng Quan Tuyệt Trần khó có thể tin nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.
“Nói chuyện…?”
Nam Cung Vũ Huyên thử mở miệng, lời nói rõ ràng.
“Ha ha ha, Tuyệt Trần ta có thể nói!”
Nam Cung Vũ Huyên xúc động nắm lấy vạt áo trước ngực của Thượng Quan Tuyệt Trần, vừa hài lòng vừa xúc động nói. Rồi lại ôm cổ Thượng Quan Tuyệt Trần, vui vẻ xúc động nói.
Đã có thể nói, thật tốt quá, mình có thể công khai từ chối việc uống máu bọn họ, có thể nói với bọn họ, mình có thể ăn cơm!
“Ha ha a, bé con, muội có thể nói, ha ha ha, a a a!”
Thượng Quan Tuyệt Trần vui vẻ đem Nam Cung Vũ Huyên giơ lên, liên tục hôn vài cái tại hai bên má mềm mại, non nớt của nàng.
“Ha ha ha…”
Nam Cung Vũ Huyên nhìn dáng vẻ vui vẻ của Thượng Quan Tuyệt Trần cũng cười khúc khích.
Ha ha ha…, hắn vui vẻ, chính mình càng vui vẻ!
Bảy người đi học còn chưa vào trong sân, tiếng cười vui vẻ truyền đến, khóe miệng không tự giác cong lên.
Bảo bối của bọn họ có việc gì mà vui vẻ như vậy?
Động tác dưới chân nhanh hơn. Bước vào trong sân, liền nhìn thấy Thượng Quan Tuyệt Trần đem Nam Cung Vũ Huyên giơ lên, một lớn một nhỏ nhìn nhau cười khúc khích.
Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Nam Cung Vũ Huyên đem tầm mắt chuyển đến bảy người.
Hôm nay, sao lại về sớm như vậy!
“Lộng Nguyệt, Huyền Dịch, Dật Hàm, Nhược Ngôn, Mặc Húc, Vân Ảnh, Lưu Dạ, ha ha a ~, các huynh cuối cùng trở về, ta rất nhớ các huynh~.”
Nam Cung Vũ Huyên dùng tiếng nói mềm mại, ngọt ngào của mình nói.
Phản ứng của bảy người giống hệt phản ứng của Thượng Quan Tuyệt trần lúc trước, khó có thể tin mà nhìn bé con cười đến ngọt ngào.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của bọn họ, tâm chọc ghẹo bọn họ nổi lên.
“Hừ ~! Các huynh đều không thích ta ~? Người ta đã có thể nói, các huynh cũng không có phản ứng ~?”
Giọng điệu oan ức, biểu tình oan ức, giờ phút này, nàng chính là một người chịu oan ức.
“Ặc, bé, bé con, không có, chúng ta không phải không thích muội! Chúng ta chỉ là quá vui mừng, cho nên, phản ứng chậm một chút.”
Quy Hải Lộng Nguyệt phản ứng lại trước, chạy nhanh đến trước Thượng Quan Tuyệt Trần, căng thẳng nói với Nam Cung Vũ Huyên.
“Đúng, đúng, đúng! Bé con, chúng ta rất thích muội, thật sự rất thích muội!”
“Bé con, chúng ta quá vui mừng, không phải là không thích muội”.
…
Trong khoảng thời gian ngắn ở sân nhỏ, âm thanh giải thích phát ra liên tiếp.