Nam Cung Vũ Huyên ngoan ngoãn lại gần má của Quy Hải Lộng Nguyệt, một tiếng “bẹp”, một dấu nước miếng để lại. Lẩm bẩm trong lòng:
Cây cải đỏ đầu, ai bảo đệ chiếm tiện nghi của tỷ! Hì hì, nước miếng hầu hạ!
Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn thấy hai mắt xảo quyệt của nàng, ý cười trong mắt tràn ngập.
“Ha ha, muội tiểu tử này a!”
Trong giọng nói tràn đầy đều là yêu chiều.
Hắn đã nói sao hôm nay nàng lại nghe lời như vậy, nói hôn thì hôn. Nhưng mà, chỉ cần có hôn, nước miếng cũng có thể nhận…
Nam Cung Vũ Huyên cũng phát ra tiếng cười “Khanh khách” như tiếng chuông bạc kêu rất êm tai.
“Được rồi, tiểu tử, chúng ta dùng bữa trước nha!”
Quy Hải Lộng Nguyệt đem Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng đặt trên đùi của mình.
Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên chìm xuống, những lúc thế này là lúc nàng sợ nhất, mười đầu ngón tay của bọn họ, chắc hẳn là đã không còn một ngón nào nguyên vẹn cả?
Mặc dù mỗi ngày nàng đã cố hoạt động ít một chút, giảm một chút tiêu hao thể lực, nhưng bọn họ mỗi ngày đều phải cho nàng ăn bảy, tám lần.
Lần này, Quy Hải Lộng Nguyệt cũng không cắn ngón tay của chính mình, mà là lấy ra một cái bình ngọc từ trong l*иg ngực:
“Tiểu tử, muội sẽ tự uống sao?”
Nam Cung Vũ Huyên liền gật đầu.
Chẳng lẽ không cần uống máu của bọn họ, ha ha, thật tốt quá!
Nhưng là, nàng sai lầm rồi, khi Quy Hải Lộng Nguyệt đem bình ngọc đến bên miệng nàng cũng là lúc mùi máu tươi nhàn nhạt nói cho nàng biết, đây vẫn là máu.
“Tiểu tử, làm sao vậy?”
Quy Hải Lộng Nguyệt thấy nàng vốn dĩ đang vui vẻ bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn chìm xuống, không hiểu hỏi. Lập tức lại hiểu rõ, nói:
“Ha ha, tiểu tử không cần lo lắng chuyện này, đây là bọn Tuyệt Trần trước khi đi học để lại. Muội từng uống máu của bọn họ, sẽ không phải là không quen.”
Tiểu gia hỏa này là không muốn uống máu người không thích đây mà.
Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên chìm xuống, thở dài.
Lâu như vậy, bọn họ vẫn luôn khẳng định một sự việc đó là mình không uống máu của ai chính là ghét người đó.
Cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi mở ra.
Quy Hải Lộng Nguyệt đem bình bạch ngọc nghiêng từ từ làm cho máu tươi bên trong chậm rãi chảy vào trong miệng của nàng.
Khi mà dòng máu tươi ấm áp mang theo hương vị quen thuộc chảy vào trong miệng của Nam Cung Vũ Huyên cũng là lúc nàng lại rung động.
Hiện tại là mùa đông, tuy rằng trời còn chưa rét đậm, nhưng mà, nhiệt độ cũng không cao.
Mà máu này vẫn còn ấm!
Là hắn, dùng nhiệt độ cơ thể của mình ủ ấm trước sao?
Sự thật, chính là như Nam Cung Vũ Huyên đoán.
Dùng nhiệt độ cơ thể để duy trì độ ấm của máu, đây là cách bọn họ bàn bạc ra đêm qua.
Chính vì lúc bọn họ đi học không thể ra ngoài, nên không có cách nào trở về ngay để cho nàng ăn. Cho nên, chỉ có thể trước lúc đi học lấy máu ra. Nhưng mùa đông nhiệt độ thấp, bọn họ sợ máu về sau sẽ lạnh, sẽ lạnh đến nàng, nên nghĩ ra cách này.
Đem máu để trong bình ngọc, đặt ở bên trong áσ ɭóŧ, dùng độ ấm của cơ thể giữ ấm trước, không cho nó bị lạnh.
Một bình máu nhỏ, Nam Cung Vũ Huyên uống trong thời gian khoảng một nén nhang.
“Bé con, no rồi sao?”
Quy Hải Lộng Nguyệt dịu dàng hỏi.
Nam Cung Vũ Huyên từ từ nhắm hai mắt, gật gật đầu.
Nàng sợ, nếu chính mình mở mắt ra, nước mắt sẽ tuôn ra. Cho nên, mỗi một lần bọn họ đút nàng ăn, nàng luôn từ từ nhắm hai mắt, đem nước mắt của mình kìm nén lại, chịu đựng nội tâm dằn vặt cùng với sự khϊếp sợ từ máu tanh, mang nguồn gốc duy trì sự sống của nàng mυ'ŧ vào trong miệng, nuốt đến trong bụng.
“Ha ha ~, ngủ đi ~!”
Quy Hải Lộng Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lưng của Nam Cung Vũ Huyên, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Thật ra bọn họ chỉ biết nàng mỗi ngày ăn xong đều buồn ngủ. Bọn họ không biết rằng, nàng không có ngủ, mà là dùng ý chí của chính mình, ép nước mắt của chính mình không chảy ra.
Nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của bọn họ, cho nên nàng không thể khóc.