“Cái gì?!”
Công Tôn Lưu Dạ bỏ quyển sách trên tay xuống, nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:
“Mấy lão già khó chơi này trở lại?! Tiểu gia hỏa kia làm sao bây giờ?!”
Tầng băng trong đôi mắt lam thanh có một tia vết nứt.
Mười mấy ngày này, tuy rằng vật nhỏ không thể nói, nhưng là thông minh cùng đáng yêu của nàng, cũng làm cho mọi người cam tâm tình nguyện chăm sóc nàng. Bây giờ, mấy lão gia hỏa này trở về, mọi người đều không có thời gian đúng không?!
Tiểu tử kia phải làm sao bây giờ sao?!
“Bọn Quy Hải Lộng Nguyệt nói bọn họ có cách.”
Hiên Viên Nhược Ngôn thản nhiên nói xong, sau đó đem tay nhỏ Nam Cung Vũ Huyên duỗi ra nhẹ nhàng bỏ vào áo choàng lông cáo, gói kỹ lưỡng.
“Đúng. Chúng ta nghĩ đến một cách. Nhưng là, cần tám người chúng ta hợp tác mới được.”
Quy Hải Lộng Nguyệt tiếp nhận lời Hiên Viên Nhược Ngôn nói.
“Cách gì?”
Công Tôn Lưu Dạ ngồi thẳng thân mình.
“Mỗi ngày, một người xin nghỉ, chiếu cố tiểu bảo bối. Nhưng là, người nào có môn học giống với người xin nghỉ kia lúc đi học về sẽ phải dạy lại cho người xin nghỉ kia.”
Lời Quy Hải Lộng Nguyệt nói vừa dứt, đám người Hiên Viên Nhược Ngôn lâm vào trầm tư.
Tám người bọn họ, là Quy Hải quốc cùng Hiên Viên quốc đưa tới học viện rèn luyện, học tập.
Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Quy Hải Lộng Nguyệt làm người nối nghiệp Đế Vương, chương trình học là giống nhau.
Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Gia Cát Mặc Húc được đưa đến bồi dưỡng thành Thừa tướng – phụ tá Đế Vương, chương trình học cũng là giống nhau.
Chương trình học của hai người Tư Không Huyền Dịch cùng Tây Môn Vân Ảnh là hành quân đánh giặc.
Mà chương trình học của Công Tôn Lưu Dạ cùng Đông Phương Dật Hàm là buôn bán (cũng là kinh tế học ở hiện đại).
“Ta đồng ý.”
Hiên Viên Nhược Ngôn mở miệng đầu tiên.
“Ta cũng vậy.”
Gia Cát Mặc Húc nói tiếp.
“Cách này không tệ.”
Ngụ ý lời Tây Môn Vân Ảnh: đồng ý!
“Chỉ cần có thể chiếu cố tiểu oa nhi, ta không có ý kiến.”
Công Tôn Lưu Dạ nói ra một câu là suy nghĩ trong lòng mọi người.
“Nha, nha y y, a ô ân y nha…”
Nam Cung Vũ Huyên vung tay nhỏ bé, trong miệng phát ra thanh âm kháng nghị.
Nàng không cần như vậy! Không muốn tiền đồ của bọn họ bị hủy trong tay nàng, bọn họ làm như vậy, nàng làm sao hồi báo?
“Tiểu oa nhi, đừng để bị lạnh.”
Quy Hải Lộng Nguyệt đem tay Nam Cung Vũ Huyên bỏ lại vào áo lông cáo, ngăn chặn tay nhỏ bé của nàng, không cho nàng lộn xộn.
Nam Cung Vũ Huyên chỉ có thể liều mạng lắc lắc đầu nhỏ, dùng ánh mắt nói với bọn họ:
‘Ta một mình cũng được nha.’
“Tiểu oa nhi, muội muốn nói là tự muội có thể ở một mình?”
Tây Môn Vân Ảnh hỏi.
Thông qua thời gian ở chung, bọn họ đã có thể từ ánh mắt cùng động tác của Nam Cung Vũ Huyên hiểu được một ít ý của nàng.
Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu.
Ha ha ~, bọn họ đã hiểu ý mình.
“Không thể. Tiểu oa nhi, muội còn nhỏ, tuy rằng muội rất thông minh, nhưng là, nếu như để muội một mình, chúng ta vẫn không yên tâm.”
Tây Môn Vân Ảnh không chút do dự bác bỏ ý kiến của Nam Cung Vũ Huyên.
“Nha nha,, a,, y y a…”
Trong mắt Nam Cung Vũ Huyên nhiễm một tầng lo lắng.
Trong đôi mắt màu bạc của Thượng Quan Tuyệt Trần chợt lóe tia sáng, quyết đoán đem Nam Cung Vũ Huyên bế lên:
“Tiểu oa nhi ngoan ha ~. Chúng ta là tuyệt đối không mặc kệ muội một mình, cho nên, muội phản đối là vô dụng.”
Sau đó đối với đám người Hiên Viên Nhược Ngôn nói:
“Ta mang tiểu oa nhi đi bên chúng ta trước, để các ngươi thương lượng xong, ta sẽ ôm lại đây.”
Nói xong, liền nâng bước hướng phòng bên kia đi đến.
Nam Cung Vũ Huyên bị hắn vững vàng ôm vào trong ngực, ấm áp cùng áy náy làm bạn quanh quẩn trong lòng nàng, thật lâu chưa từng tản đi.
…
Hôm sau trời còn tờ mờ sáng, Công Tôn Lưu Dạ liền đem Nam Cung Vũ Huyên còn đang ngủ say giao cho Quy Hải Lộng Nguyệt.
Hôm nay, là Quy Hải Lộng Nguyệt chiếu cố nàng.
Trời đã sáng choang, Nam Cung Vũ Huyên chuyển tỉnh, phát hiện nàng nằm trên đùi Quy Hải Lộng Nguyệt, hắn dùng tay trái ôm nàng, tập trung tinh thần nhìn sách vở trên bàn.
Giống như tâm linh tương thông, Quy Hải Lộng Nguyệt ở giây thứ nhất lúc nàng tỉnh lại, liền nhìn về phía nàng:
“Tiểu oa nhi ~, tỉnh?”
Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu.
“Ha ha ~, sau khi rời giường chuyện đầu tiên cần làm, là cái gì đây?”
Quy Hải Lộng Nguyệt đem Nam Cung Vũ Huyên từ trên đùi nhấc lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đối diện mặt hắn.