Ai Lại Đi Làm Chuyện Đó Với Phụ Nữ Có Thai Chứ?

Chương 8.1: Bụng to như vậy còn cầm roi Ŧìиɦ ᗪu͙ƈ làm gì?

"Surprise!"

Trịnh Quan hét lên một tiếng, đạp lên bàn đặt rượu, cúi đầu nhìn nơi mà Triệu Thanh Nghiêu vừa mới, vui vẻ cầm bình rượu đập vào mặt đội trưởng đội bảo vệ: "Còn chưa ra tay? Nếu như hôm nay anh không phế được tay chân của hắn để làm quà cho ông đây, vậy thì ông đây sẽ phế anh."

Bình rượu lập tức giáng xuống đỉnh đầu, trên mặt đội trưởng đội bảo vệ đều là rượu cùng mảnh vỡ thủy tinh, không nhịn được mà kêu thành tiếng, cả đám côn đồ có mặt đều lao về phía Triệu Thanh Nghiêu.

Lấy một địch nhiều, Triệu Thanh Nghiêu đã rơi vào vòng vây, nhanh chóng rơi vào thế bất lợi, chân trước vừa mới đá một cái, giây tiếp theo đã bị người khác đánh lén siết chặt cổ. Anh ta phải để ý tới người phụ nữ bên cạnh mình, không tránh khỏi việc đỡ trái hở phải.

"Không phải tốt hơn là xem phụ nữ khỏa thân khiêu vũ sao?"

Trịnh Quan cười lớn, mái tóc đỏ trên trán nổi bật với thần thái cao sang, đưa một chai rượu mạnh cho Trần Tự bên cạnh, rồi nói: "Thằng nhóc này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt ông đây, đúng là chán sống rồi, lập tức làm cho hắn có vào mà không có ra."

Mặc dù chỉ thấy một lần, Trần Tự đã có ấn tượng đặc biệt với Triệu Thanh Nghiêu, bất giác ánh mắt của anh quét qua Triệu Thanh Nghiêu, tuần tra lối ra của phòng chờ bể bơi.

Nơi nào cũng đông đúc.

Trong số những cô gái mặc váy hay đồ bơi thì cách ăn mặc của bà bầu bé nhỏ thực sự lạc lõng, cô mặc một chiếc áo len dệt kim đồng màu với một chiếc váy cotton bên trong, mái tóc đen dài đơn giản được kẹp lại, hoàn toàn là đồ mặc ở nhà, trông vô cùng đứng đắn.

Trần Tự thầm nghĩ, chắc là cô ấy vừa kích động chạy ra khỏi nhà, ngoại trừ điện thoại, cũng không để ý tới bất cứ thứ gì khác.

Lúc này cô đang bảo vệ cái bụng của mình, cố gắng lách qua đám đông một cách khó khăn, cố gắng lao vào trung tâm của cuộc hỗn chiến để giải cứu người chồng đang bị bao vây của mình.

“Gần đến rồi.” Trần Dực ra hiệu cho Trịnh Quan: “Hiếm khi có được cơ hội, cậu có muốn tự mình động thủ hay không?”

“Ý kiến hay.” Hai mắt Trịnh Quan sáng lên, chậm rãi bước lên bàn rượu: “Anh Tự, cậu nhìn tôi động thủ, bình luận rồi góp ý”

Quản gia của biệt thự cũng chen vào trong đám người kiễng chân lên tham gia cuộc vui, Trần Tự bước đến bên quản gia nói nhỏ vài câu, quản gia nhanh chóng trở lại trạng thái làm việc, cung kính đi tới.

"Dừng lại, dừng lại."

Cầm chai rượu, Trịnh Quan sóng vai cùng Lý Trù bước đến giữa đám đông, gạt đám côn đồ ra, khinh thường nhìn người đàn ông bê bết máu và mồ hôi, rồi nói: "Hôm nay là sinh nhật của ba mày. Quỳ xuống lạy vài cái, nếu ba của mày hài lòng, nói không chừng sẽ để cho mày đi."

Triệu Thanh Nghiêu bị đánh gãy hai xương sườn, miệng anh ta phun ra một ngụm máu: "Tôi đã gọi cảnh sát rồi. Khoảng năm phút nữa cảnh sát sẽ tới."

"Thanh Nghiêu..."