Tâm trạng của Thời Hạ vẫn chưa ổn định, chân tay không tự chủ được mà khẽ run lên, hỏi: "Xin hỏi tôi nên phối hợp với anh như thế nào?"
Ánh sáng giống như nước cam chảy ra, chảy dài theo cửa sổ tràn vào trong nhà, khi Thời Hạ ngẩng mặt lên thì đã thấy bóng dáng của Trần Tự l*иg trong ánh sáng và bóng tối.
Bởi vì ngược sáng, cô không thể nhìn rõ nét mặt của anh, lại càng không thấy rõ được biểu cảm trên gương mặt của người này, nhưng lại đánh vào trong lòng cô đây là một vị cảnh sát tốt, vì chính nghĩa, hết lòng phục vụ nhân dân.
Một lúc sau, Trần Tự nhẹ giọng nói: "Tôi cần chụp thân thể của cô."
Dường như đã rõ ràng sự nghi ngờ của cô, anh giải thích nói: "Để thu thập bằng chứng xung quanh nạn nhân có lợi hơn cho việc phá án, đồng thời triển khai bắt giam, đơn giản mà nói, tôi cần kiểm tra xem trên người cô có vết thương rõ ràng nào không, chụp lại những vết thương đó để làm bản ghi chép."
"Tôi biết."
Khi cởϊ áσ khoác trên người ra, Thời Hạ không khỏi cảm thấy xấu hổ khi phải trần trụi trước mặt một người đàn ông xa lạ, nhỏ giọng nói: "Cần, cần tôi phải đứng lên không?"
"Không cần, trên ngực cô có vết xước rõ ràng. Nghiêng người qua, tôi cần phải chụp từ bên cạnh."
Trong tầm mắt của anh, một cặp ngực to tròn mềm mại và trắng như tuyết đang run rẩy lộ ra trong không khí, nghe theo sự chỉ đạo của anh, chúng không ngừng lắc trái lắc phải.
Sắc mặt của Trần Tự không thay đổi, cầm điện thoại tiếp tục lấy nét, điều chỉnh, quay chụp lại và lưu trữ bằng điện thoại di động của mình.
Tia sáng trong phòng có chút mờ nhạt rồi biến mất, ánh sáng ảm đạm, những chỗ khác trong bức ảnh cũng trở nên mơ hồ, chỉ có cặρ √υ' như khối ngọc trắng nõn kia, không có bất cứ tỳ vết nào hiện lên rõ ràng trên màn hình.
Từng tiếng “tách” vang lên, thông báo đã có rất nhiều bức ảnh được chụp lại, Trần Tự đột nhiên quay người lại, đạp Hà Đại Dũng đang nằm trên đất, bắt hắn ta quay mặt về phía cửa sổ, đảm bảo hắn ta không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sau đó mới quay người lại.
"Tôi cần phải quay chụp lại cẩn thận hơn."
Anh nói, bình thản nhìn bầu ngực, rồi thỉnh thoảng liếc nhìn cô, mái tóc bù xù che đi khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy, trông cô có vẻ hoảng hốt.
"Đầṳ ѵú của cô từng bị xâm phạm?"
Trên hai nụ hoa anh đào đỏ đỏ mọng, mềm mại có vết cắn vô cùng rõ ràng, Trần Tự ghé sát vào xem, bật đèn điện thoại lên chiếu vào núʍ ѵú của cô, hầu kết khẽ lăn lộn, nhỏ tới mức không thể nhìn thấy: "Đầṳ ѵú của cô bị xâm phạm bao nhiêu lần?"
"Tôi không nhớ rõ."
"Anh ta cắn rất mạnh?"
"Ừm… Rất đau."
Bị một người đàn ông xa lạ dùng điện thoại di động chụp ảnh đầṳ ѵú, cảm giác xấu hổ giống như một cái rõ khẽ quất vào trái tim Thời Hạ, cô nhìn tay cầm điện thoại di động của anh trượt một đường, rồi dừng lại trước bụng của cô.
Trần Tự hỏi: "Cô đang mang thai?"
Thời Hạ cắn môi, khẽ gật đầu.