Giản Đan trong lòng run lên, phản bác lại: "Anh nói cái gì tôi không hiểu!"
Kiều Nam hai mắt tối sầm, ngữ khí rất trầm: "Em không hiểu? Đêm đó tôi nghe thấy tiếng em phát âm thanh gợϊ ȶìиᏂ" …”
Không phải đêm đó nghe thấy tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của cô mà trước đó Kiều Ngọc đã nghi ngờ cô nɠɵạı ŧìиɧ.
Chỉ là không có chứng cớ, nếu không hắn đã chiếm được cô rồi.
Giản Đan thở phào nhẹ nhõm, biết hắn không có bằng chứng nên đương nhiên sẽ không thừa nhận mình lừa dối.
Thấy mánh khóe này không có tác dụng, Kiều Nam đã dụ dỗ cô bằng tiền tài, danh vọng và đưa ra một lời hứa đơn giản rằng chỉ cần cô muốn, hắn sẽ thỏa mãn cô.
"Anh có thể thỏa mãn tôi không? Vậy anh ly hôn và cưới tôi đi!"
Kiều Nam: "Em biết điều này là không thể mà!!"
Giản Đan cười châm chọc: "Vậy anh đang mạnh miệng cái gì ?"
Kiều Nam: "Ngoại trừ danh phận, những thứ khác tôi đều có thể cho em..."
Giản Đan nhìn anh: "Thật sao? Vậy tôi muốn làm Kiều tổng?"
Kiều Nam nhìn chằm chằm Giản Đan: "Hiện tại tổng giám đốc thì không được, nhưng phó tổng có thể!"
Giản Đan mím môi vì cô có thể thấy rằng hắn không nói đùa.
Lúc này suy nghĩ của cô rối loạn, ưu khuyết điểm không ngừng đè nặng trong đầu cô.
Kiều Nam tương lai sẽ kế thừa vị trí chủ tịch , nếu vậy chính mình trở thành giám đốc tập đoàn Kiều Thị , có thể hay không chọc giận những người phụ nữ của Kiều gia tức chết không?
Nghĩ đến khuôn mặt của họ lúc đó, khóe miệng Giản Đan không khỏi nhếch lên.
Cô nhìn Kiều Nam, cười mỉm: “Anh không sợ bị em trai anh biết anh leo lên giường của tôi sao?”
Kiều Nam: “Hắn biết thì sao? Kiều gia đều ở trong tay tôi, trừ phi hắn muốn để mất tất cả những gì hắn có bây giờ ... ..."
Hào môn nhiều cẩu huyết, Kiều gia tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù họ là anh em, nhưng có chút ích lợi là thuộc về cá nhân!
Chỉ cần có Kiều Nam ở một ngày, Kiều Bắc chỉ có thể là người thừa kế thứ hai của Kiều gia.
Hơn nữa, Kiều Bắc học chuyên ngành thiết kế trang sức, Kiều Nam học chuyên ngành tài chính và quản lý, một số việc đã được Kiều lão gia sắp xếp khi ông ấy còn sống.
Suy nghĩ thoáng qua những điều này, Giản Đan thu hồi suy nghĩ của mình, Kiều Nam liền hôn cô: “Giản Đan, tôi chỉ là thực sự quá yêu em …”
Tình yêu méo mó vặn vẹo, Giản Đan nhận không nổi.
Hiện giờ đã như vậy, chỉ có thể từ trên người Kiều Nam tranh thủ một ít ích lợi.
Bởi vì vừa rồi, Giản Đan đã nghĩ về rất nhiều thứ.
Cuộc hôn nhân với Kiều Bắc nhất định phải kết thúc, sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi Kiều gia, vậy tại sao cô không vì lợi ích tốt nhất của bản thân mà ra đi?
Mặc kệ nói như thế nào, chính mình bị Kiều Bắc bạch phiêu một năm, khẩu khí này Giản Đan ngẫm lại đều nuốt không đi xuống.
Cô trong nháy mắt cân nhắc lợi hại, ngữ khí mềm nhũn:
“Buông tôi ra!!”
Kiều Nam hai tay từ sau lưng cô rút ra, đĩnh đĩnh eo, đem đầu dươиɠ ѵậŧ cọ vào hoa tâm, làm cho cô ưm ư yêu kiều rêи ɾỉ!
“Nói cho tôi biết, người cùng em nɠɵạı ŧìиɧ là ai?”
“Anh rất để ý?”
Kiều Nam gầm gừ
“Đương nhiên là tôi quan tâm, bởi vì tôi yêu em.”
Giản Đan cười đơn thuần vòng tay qua cổ anh: “Người cùng tôi rất nhiều anh muốn hỏi người nào?"
Kiều Nam mím môi, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang nháo nhác phiền phức của cô, cắn miệng cô như là trừng phạt!
Giản Đan là không chịu thua kém, cả hai cắn xé nhau, cuối cùng cùng nhau hôn nhau say đắm.
Anh nói:
“ Giản Đan, anh không cho phép em có bất kỳ tiếp xúc nào với đàn ông khác, anh có thể đáp ứng nhu cầu của em…”
Giản Đan: “Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ là xem phim anh gửi mà thôi. Ngày hôm đó, âm thanh có vẻ lớn mà thoii…”
Kiều Nam không phải kẻ ngốc, mặc dù Giản Đan đã nói dối, nhưng chuyện ở vũ hội cuối cùng đã trở thành nút thắt trong lòng hắn.
Nhưng có một số điều mà Kiều Nam không thể quan tâm.
Hắn không phải là chồng của cô, không có cách nào yêu cầu Giản Đan phải bảo vệ tấm thân như ngọc cho hắn.
Giường của cô cũng là tự anh bò lên chứ không phải Giản Đan chủ động.
Kết quả là, Kiều Nam rất bị động, bởi vì hắn không có cách nào cùng Giản Đan đàm phán lợi thế!