Ta Thế Nhưng Là Cái O!!!

Chương 3

Sáng sớm hôm sau, Dư Hi Dương vừa vào phòng tắm, liền thấy Tần Lãm khóe mắt hơi rũ xuống, hình như là muốn đi vệ sinh.

Trong ký túc xá chỉ có một phòng tắm, Dư Hi Dương ngơ ngác liếc nhìn trái phải rồi cẩn thận bước ra ngoài.

Lúc này, Tần Lãm dường như nghe thấy động tĩnh, giương mắt liếc nhìn Dư Hi Dương, vừa định giải thích khi hắn không nhìn thấy ai, còn muốn gọi Dư Hi Dương cứ tiếp tục.

Kết quả mới vừa mở miệng “Cậu” một tiếng, Dư Hi Dương trông như bị kinh hách, trượt vào phòng nhanh hơn.

Tần Lãm là người có tính cáu gắt khi vừa thức dậy, vẻ mặt hắn nghiêm túc hơn bình thường, sắc mặt cũng không có vẻ gì là tốt, nhưng thật ra hắn đối với Dư Hi Dương không có ý gì khác.

Hắn cũng lười cùng cậu nói chuyện, đi thẳng vào phòng tắm.

Điều này ở trong mắt Dư Hi Dương chính là: Hắn vì cái gì mà trừng tôi!

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Nghĩ xong, cậu tự an ủi mình, thôi vậy, cậu không muốn xung đột với hắn ta, là đàn ông, cậu không sợ hắn, đồng thời cũng có cảm giác thành tựu: Tôi vì sự hòa hợp của ký túc xá này cũng đã trả giá quá nhiều đi.

Sau khi chuẩn bị xong, bọn họ tập trung trước sân thể dục, rồi được các đàn anh đàn chị cùng khoa dẫn vào trong sân thể dục để tham gia lễ khai giảng của tân sinh viên.

Mỗi ký túc xá không nhất thiết phải là sinh viên cùng khoa, ở ký túc xá của Dư Hi Dương có bốn người, mỗi người đều có chuyên ngành khác nhau, vì vậy khi xếp hàng họ đi vào các đội khác nhau.

Dư Hi Dương đứng lờ mờ buồn ngủ, sinh viên xung quanh bắt đầu xì xào, hóa ra là lúc đại diện tân sinh viên lên sân khấu đọc diễn văn, cậu ngẩng đầu lên xem xem thần thánh phương nào.

Ánh mắt lười qua đông nghìn nghịt những mái đầu phía trước, cậu thấy rõ dáng người cao lớn hùng dũng – ôi, Tần Lãm, cũng không có việc gì.

Nhìn thoáng qua, không có hứng thú lắm, lại như có điều suy nghĩ mà ngẩn người nhìn chằm chằm bóng lưng của bạn học trước mặt.

Đứng phía sau cậu là Chu Tiểu Châu, một Omega, tối hôm qua lúc họp lớp, hai người ngồi cùng nhau, Dư Hi Dương có cùng cậu ta trò chuyện. Họp không bao lâu, cậu ta đặt mua bốn năm món ăn yêu thích của mình từ hơn năm mươi bạn học trong lớp, chỉ cho mình Dư Hi Dương và buông lời hào sảng, cậu ta sẽ đi câu một con cá.

Dư Hi Dương: Đây là một vị vua biển a.

Lúc này, Chu Tiểu Châu hăng hái tán gẫu xong với các bạn học phía sau, liền quay lại vỗ vỗ lưng Dư Hi Dương.

Dư Hi Dương quay lại nhìn cậu, thấy Chu Tiểu Châu vẻ mặt xấu hổ liền biết mục đích của cậu ta là gì, cậu ta đang nhìn mục tiêu khác.

Dư Hi Dương trước tiết lộ tin tức mà mình biết, “Đúng vậy, hắn ở ký túc xá của chúng tôi, cũng không dễ dàng cho WeChat đâu. Tôi không thân với hắn lắm.”

Chu Tiểu Châu than thở, “Tôi còn chưa hỏi mà, cậu nói trực tiếp như thế làm gì!.”

Dư Hi Dương lãnh đạm nói:“Này còn cần hỏi sao? ”

Sau đó nghe được Chu Tiểu Châu hướng các bạn học phía sau hưng phấn nói,“Dư Hi Dương ở lớp chúng ta là bạn cùng phòng của hắn, nói hắn rất cao lãnh.”

Bạn học tên Ứng Hoà nói:” Bình thường, dễ nhìn thôi.”

Chu Tiểu Châu hưng phấn:”Có tính khí, tôi thực thích loại hình này. “

Sau đó cậu ta nhân lúc không có lão sư ở đây lấy điện thoại di động ra chia sẻ với các bạn trong lớp, “Bạn của tôi lần trước bí mật chụp ảnh và gửi cho tôi, bên ngoài nhìn đẹp hơn trong ảnh nha.”

Dư Hi Dương: …

Ngay lúc này, một tin nhắn được gửi từ nhóm ký túc xá, Mạnh Dược hỏi, “Vậy là cậu đã ở trên sân sáng nay? Thật là giành vinh quang cho ký túc xá!”

Sau đó Lâm Hâm Nhiên cũng gửi một biểu cảm [Tung hoa].

Nhìn thấy tin nhắn của mọi người, Dư Hi Dương cũng gửi một biểu tượng cảm xúc [Tuyệt vời].

Tần Lãm vẫn đang phát biểu trên sân khấu, tự nhiên không có thời gian trả lời tin nhắn của bọn họ.

Chờ khi hắn xuống sân khấu không bao lâu liền gửi đến một tin nhắn bằng văn bản đơn giản, “Cảm ơn”.

Trong những ngày tiếp theo, bốn người đã quen thuộc nhau.

Lâm Hâm Nhiên là người ôn hoà và dễ ở chung.

Mặc dù Tần Lãm thường xuyên giữ vẻ mặt băng giá điển trai và có vẻ không quá hoà hợp nhưng bầu không khí của ký túc xá sẽ không quá lạnh.

Bạn cùng phòng Mạnh Dược có khả năng giao tiếp, vô cùng thân thiện, cuộc sống ở ký túc xá không hề nhàm chán.

Dư Hi Dương là người sống tuỳ ý, có người gọi cậu đi ăn thì cậu đi, bạn học mới rủ cậu đến lớp cùng cậu cũng đi. Cả ngày vui tươi hớn hở, cuộc sống của một tân sinh viên đại học thật tuyệt vời.

Cậu vốn tưởng rằng khả năng tự động thủ của chính mình đã rất kém, qua một tuần tiếp xúc với hắn, thấy Tần Lãm cũng không khá hơn là bao, người này có một tật xấu: Hắn không xuống ăn cơm trong căn tin. Mấy ngày nay hắn chỉ đi ăn bốn bữa, nhưng là đặt đồ ăn bên ngoài, và thường đặt thêm một ít cho bạn cùng phòng.

Lâm Hâm Nhiên không thể chịu đựng nổi sự hoang phí của Tần Lãm, vì vậy cậu ta thuyết phục hắn rằng đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe và tiền ăn trong một tháng sẽ đắt đỏ. Tần Lãm không nói nguyên nhân gì, sau khi cảm ơn lòng tốt của cậu ta, hắn vẫn không thay đổi thói quen này.

Nhớ lại lúc Chu Tiểu Châu thảo luận về ảnh chụp khi đó của hắn, Dư Hi Dương phần nào hiểu được Tần Lãm.

Sau khi Mạnh Dược cọ được hai bữa ăn, anh ta nhận ra rằng đơn đặt hàng của Tần Lãm không phải là món ăn thông thường. Bao bì tinh xảo và tay nghề khéo léo, có thể thấy rằng chúng đều là những thương hiệu nổi tiếng. Mạnh Dược biết hiện tại chưa cho phép đặt thức ăn bên ngoài, do đó cậu ta rất tò mò làm cách nào để đặt được.

Cậu lặng lẽ ước lượng, mức tiêu thụ hàng tháng của Tần Lãm quá cao. Quan sat Tần Lãm hai ngày liền, xem ra hắn từ khi bắt đầu đi học đều rất bận rộn.

Khi Mạnh Dược và Lâm Hâm Nhiên vào phòng Dư Hi Dương để trò chuyện, Tần Lãm nhận thấy Mạnh Dược đối diện đang tò mò nhìn mình đang gõ máy tính, và không có ý định trốn tránh họ, vì vậy hắn hào phóng nói rằng một trong những nguồn tiền hiện tại của hắn là từ việc mua quỹ (便大方表示自己目前的经济来源之一是买基金: nguyên văn là như này, mình không hiểu lắm nên edit đại), hắn có năng lực kinh tế nhất định.

Thấy anh buông ra, Mạnh Dược ngập ngừng hỏi: “Vậy bây giờ cậu bán được lãi nhiều hay ít?”

Tần Lãm không nghĩ nhiều, liền cho cậu ta xem một chút.

Mạnh Dược xem xong thì ngẩn ra, “Cậu đang mua đều là ngưu cơ đi!” (mình đoán là hàng hiệu – 牛基)

Cậuu ta nghĩ đến bộ quần áo và đôi giày đắt tiền mà Tần Lãm đang mặc, đôi khi còn tự hỏi chúng có phải là hàng nhái hay không, thực lực a.

Tần Lãm không muốn phô trương sự giàu có của mình, đó chỉ là số tiền kiếm được từ khi bắt đầu làm trong ngành này, hắn nghĩ báo cáo con số này cũng có lý.

Hắn lớn lên trong môi trường văn hóa doanh nghiệp của gia đình.

Hắn ấy bắt đầu nhận được hoa hồng từ công ty riêng của mình và các khoản thu nhập đầu tư khác sau khi trưởng thành.

Mạnh Dược nghe xong, ánh mắt sao lập tức hiện lên vẻ ngưỡng mộ đối với lão đại, cậu ta lập tức hỏi: “Có nguyện ý nhận một đệ tử chu đáo và ngoan ngoãn không?”

Tần Lãm tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính, không rời màn hình. Chỉ cười và lắc đầu.

Mạnh Dược không sợ bị cự tuyệt, “Cái gì? Không có ý định nhận người học việc, không thành vấn đề, cậu có nguyện ý nhận thuộc hạ cẩn thận siêng năng sao?”

Tần Lãm không trực tiếp trả lời, mà là dừng lại, “Tôi … “

Thấy anh do dự, Mạnh Dược cảm thấy mình cũng có gì đó hấp dẫn, vội vàng không ngừng cố gắng:”Tôi rất cơ trí. Cậu hãy giao hết việc nhà như chạy việc vặt và làm vệ sinh cho tôi. Thời gian quý báu không nên lãng phí vào những việc tầm thường này. ”

Nói xong nhìn Tần Lãm đầy mong đợi.

“Vậy thì làm phiền cậu,” Tần Lãm ngẩng đầu cười với anh, “Tôi sẽ cho cậu biết loại quỹ nào thích hợp để tham khảo.”

Nói tóm lại, lão đại sẽ đưa cậu ta bay lên.

Dư Hi Dương và Lâm Hâm Nhiên, những người đang ngồi ở giường dưới bên kia, đã chết lặng khi thấy hai người họ đến rồi đi, hoàn thành một giao dịch bẩn thỉu nào đó, trợn mắt há hốc mồm.

Dư Hi Dương trong lòng thở dài, điều này buộc hắn phải khâm phục – quá cao minh, dễ dàng nhận bạn cùng phòng làm tiểu đệ.

Về sau, cuộc sống của Tần Lãm càng ngày càng sung túc, chính cậu năng lực độc lập cũng không tệ, nhưng cũng không chịu nổi Mạnh Dược như một con chó săn đi theo hắn làm tuỳ tùng.

Dư Hi Dương chứng kiến

cuộc sống bé bỏng của mình ngày càng ẩm ương, Tần Lãm không chỉ có người “phục vụ” trong ký túc xá, đi đường còn giành được nhiều sự chú ý, còn được ăn vặt như trà sữa ốc quế cùng bữa khuya, sau đó bị xin WeChat.

Mặc dù khi bọn họ đi ra ngoài, bản thân Dư Hi Dương cũng nhận được một ít trà sữa từ Omega dễ thương mặt đỏ bừng.

Nhưng khi cậu nghĩ rằng những người khác yêu ai yêu cả đường đi, tặng cho cậu chỉ vì thuận tay, Dư Hi Dương trong lòng căm phẫn.

Về mặt này, hắn nhận ra mình vẫn còn dấu vết ghen tị, thầm nói mình thật sự là đồng Alpha bất đồng mệnh, thi đầu vào điểm cao, có đầu óc tốt, độc lập kinh tế sớm hơn những người khác rất nhiều, chẳng những thế giá trị nhan sắc lại cao nữa.

Nhìn vào mặt này, Dư Hi Dương thậm chí còn tự hỏi liệu cậu có phải hay không trưởng thành bị sai lệch.