“A, a, ưm, con nguyện ý để ba ba thao con, ba ba, người mau thao con đi!”. Cơ ngực cứng rắn chạm phải cặρ √υ' mềm mại mãnh liệt, ở giữa có hai nụ hồng xinh xắn cọ xát. Tống Mính động dục muốn vặn vẹo cơ thể, làm cho sự cọ xát da thịt giữa hai người ngày càng nhiều, càng châm thêm lửa.
“Ba ba, con vẫn còn là xử nữ. Trước kia cũng có người tới tìm con muốn làʍ t̠ìиɦ, nhưng mà từ trước đến nay con vẫn luôn giữ mình cho ba ba, để ba ba là người đầu tiên của con. Ba ba… A…”
Tống Dục bị cô quyến rũ đến nổ tung, hai mắt đỏ lên hằn cả tia máu, bóp chặt eo của Tống Mính, hung ác đem côn ŧᏂịŧ lớn cứng rắn nóng bỏng tiến vào, lập tức phá tan tầng chướng ngại của thiếu nữ, cắm thẳng đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt.
Trong chớp mắt, Tống Mính cảm thấy cơ thể của mình giống như bị xé rách, đau đớn kêu thành tiếng.
Mà lúc này tình huống của Tống Dực cũng không tốt hơn là bao.
Bên trong vô cùng chật hẹp, lần đầu bị côn ŧᏂịŧ lớn dữ tợn như thế tiến vào, sâu bên trong từng tầng mị thịt giống như ngàn vạn con giun, điên cuồng bao quanh, mấp máy, xoay tròn, muốn đem côn ŧᏂịŧ thô dài từ trong cơ thể đẩy ra ngoài.
Tống Dục muốn động, muốn thọc vào rút ra, nhưng bên trong tiểu huyệt dường như có một lực hút vô cùng mạnh, hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ, làm cho côn ŧᏂịŧ lớn không có cách nào có thể rút ra dễ dàng.
Tiểu huyệt này là cái động thần tiên gì vậy chứ? Tuy là cắm vào như vậy không có cách nào nhúc nhích, nhưng kɧoáı ©ảʍ khổng lồ vẫn có thể từ côn ŧᏂịŧ truyền tới đỉnh đầu của anh.
Tống Dục nhớ lại, kinh nghiệm của anh với người vợ quá cố đã qua lâu không đáng để nhắc lại, nhưng trong khoảng thời gian này làm Trương Vũ Phỉ cũng coi như quen cửa quen nẻo, mà chính anh, mới vừa rồi, thật sự là suýt chút nữa, không có cách nào khống chế giống như một thằng nhóc xử nam, vừa vào đã muốn bắn ra trong cơ thể của Tống Mính.
Suýt nữa thì vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình, Tống Dục đen mặt trầm xuống, lấy một tư thế sẵn sàng chiến đầu đến chết, bắt đầu mạnh mẽ, nhanh chóng một đường thọc vào rút ra ở trong nộn thịt ướŧ áŧ.
“Ưm a, a…… Thật nhanh a…… A…… Hức……” Tống Mính không biết Tống Dục còn có tính cách như thế này, cô vừa mới phá thân đã phải tiếp nhận va chạm mãnh liệt như vậy, mỗi một lần, đều chạm đến cực hạn mà cơ thể kiều nộn của cô có thể chịu được.
Mới được hai, ba lần, Tống Mính cảm giác linh hồn của chính mình dường như muốn bay tới chin tầng mây rồi.
Mà tiếng rêи ɾỉ kiều mị của cô, thật giống như mang theo móc câu, câu lấy hồn phách anh, khiến du͙© vọиɠ của Tống Dục càng sâu.