Đây là bệnh viện gần biệt thự Tống gia nhất, trình độ của bệnh viện này cũng là hàng đầu của đất nước, mặt ngoài là sau khi nhận được cuộc điện thoại của Tống Dục, viện trưởng mới đến đợi ở cửa. Tống Dục cho rằng, một nửa nguyên nhân là bởi vì bệnh viện này là sản nghiệp của Quý Gia - nhà ngoại Tống Mính. Nhưng anh không biết, cách đây vài tiếng trước Tống Mính đã đem viện trưởng sắp xếp xong ổn thỏa. Danh mục kiểm tra gì tuyệt đối đã chuẩn bị trước không chê vào đâu được.
“Tống tiên sinh, con gái ngài mất máu quá nhiều, nhưng cũng may là cầm máu kịp thời, không cần phải truyền máu. Chỉ cần truyền một bình nước là ổn rồi. Đây là danh mục kiểm tra.” Viện trưởng nói với Tống Dục, “Đúng rồi, cơ thể của con gái ngài không có gì đáng ngại, vấn đề về tâm lý mới là điều đáng lo ngại. Cô bé hình như đã chịu đựng đả kích gì đó, trẻ con cảm thấy khổ sở trong lòng, là người lớn, nhất định phải nhẫn nại khuyên bảo. Tầng này không có sắp xếp cho bệnh nhân nào khác, lát nữa cô bé tỉnh lại thì hai cha con nên nói chuyện thật tốt, chú ý đừng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ đứa trẻ.” Trợ công viện trưởng nói xong kịch bản liền rời đi.
Nửa tiếng sau, bình truyền nước của Tống Mính chảy hết rồi, sau khi y tá rút kim ra, Tống Mính mới chầm chậm mở mắt, nhìn thấy ba ba ở trước giường bệnh, lông mi rung rung, ánh mắt đau thương lại bất lực.
“Tiểu Mính, chúng ta nói chuyện đi.” Tống Dục nghĩ, thân làm cha mẹ, cần phải nhẫn nại, phải khuyên răn.
Tống Mính chật vật ngồi dậy, bởi vì nếu như nằm khóc thì nước mắt sẽ không chảy trên mặt, như vậy sẽ không có hiệu quả. Cho nên sau khi cô ngồi dậy nước mắt mới bắt đầu rơi xuống, khóc như mưa.
“Ba vì cái gì muốn cứu con, con vốn dĩ đã không bao giờ muốn làm phiền người nữa rồi, bây giờ lại làm phiền thêm một lần, con không phải cố ý, hu hu hu.”
“Con đang nói chuyện ngốc nghếch gì thế? Ba biết, con đối với việc ba với Vũ Phỉ ở cùng nhau có chút ý kiến, nhưng con không nên nghĩ cực đoan như vậy.”
“Không liên quan đến hai người, là vấn đề của bản thân con, là con không muốn, là do con không có dũng khí đối mặt với hai người… Người bạn duy nhất của con - Vũ Phỉ, con biết cậu ấy là bởi vì tiền mới làm bạn với con, bình thường những đồ xa xỉ ba mua cho con, có rất nhiều gói hàng còn chưa bóc ra, con liền tặng cậu ấy, con tưởng rằng như vậy sẽ có được tình bạn chân thành, bây giờ cậu ấy có được sự yêu chiều của ba, cậu ấy sẽ không phải ủy khuất khi làm bạn với con nữa. Mẹ không cần con nữa rồi, ba cũng không cần con nữa rồi.”
“Ba lúc nào nói không cần con nữa? Mặc dù ba với Vũ Phỉ ở bên nhau nhưng ba với cô ấy là nam nữ hoan ái, còn với con trước sau vẫn là cha con, đây là hai chuyện khác nhau.” Tống Dục nghĩ, đứa trẻ này đầu óc có vấn đề, có điều những đứa trẻ nhà người ta cũng không dễ dàng tiếp nhận mẹ kế như vậy.