Cùng Bạn Trai Cũ Tham Gia Show Giải Trí

Chương 48

Chương 48

Cố Chi Đảo cong khóe miệng, liếc Giang Thứ.

Bất kể thế nào, Thẩm Phất đã nói với mình, nếu bàn về tình cũ, chưa chắc cậu ta giành được...

"Đúng là không phạm quy."

Cố Chi Đảo: "..."

Thẩm Phất quả quyết: "Mười phút tán gẫu của chúng ta đã kết thúc, Giang Thứ không phạm quy, anh Cố chỉ trích vô lý quá, anh mau nhường đi."

Cố Chi Đảo: "..."

Muốn anh ấy nhường cái gì?! Giang Thứ đang chặn lối đi của anh ấy, cô không nhìn thấy hả?

[Ha ha ha Thẩm Phất đứng về phe thái tử gia ó.]

Giang Thứ lạnh lùng "hừ" một tiếng, phách lối đeo chiếc kính râm trên cổ áo lên, dùng hết sức trừng Cố Chi Đảo, xoay người xuống lầu.

Cố Chi Đảo cau mày nhìn bóng lưng họ, khựng lại chốc lát, bấy giờ mới xuống lầu.

Bình luận đã bàn tán ầm ĩ.

[Sao thấy hình như Thẩm Phất thiên vị D hơn?]

[Nhưng mới vừa rồi cô ấy cười với nam năm mà? Show chiếu lâu vậy cũng chưa từng thấy cô ấy cười với thái tử gia! Thường có câu, sự bao che trong ngôn ngữ lời nói không thể đại diện cho thứ gì, nhưng sự vui vẻ vô thức trong ngôn ngữ tay chân hoàn toàn là biểu hiện rung động!]

Dòng phân tích của bình luận này khiến fan CP Giang Thứ Thẩm Phất nơm nớp lo sợ.

Ba người đi xuống từ khu ghế băng trên lầu, Cố Thanh Sương ở bên dưới vội vàng tiếp đón, mỉm cười ôm cánh tay Cố Chi Đảo: "Anh, phải về biệt thự rồi hả? Để lát em giới thiệu anh cho những người khác nha."

Cố Chi Đảo không phản ứng gì, sắc mặt nom khó coi hơn so với lúc mới bước vào.

"..." Cố Thanh Sương lặng lẽ nhéo Cố Chi Đảo.

Ông anh họ này sao thế nhỉ, chẳng phải đã bảo lên show biểu hiện tình anh em, giúp cô ấy tìm lại hào quang à? Sao vào nói với Thẩm Phất đôi ba câu đã mất hồn mất vía rồi?

Nhân viên công tác của chương trình bèn trả lời cô ấy: "Đúng vậy đó cô Cố. Mọi người cất đồ thật kỹ, đừng bỏ quên ở quán cà phê nha."

Cố Chi Đảo sải bước, đi thẳng ra ngoài.

Cố Thanh Sương: "..."

Tả Mân xách túi lên, đợi khi đoàn người Thẩm Phất và ê-kíp đi đằng trước rồi, mới thì thầm với Cố Thanh Sương: "Em chắc chắn hồi nãy anh của em chế giễu Thẩm Phất rồi chứ? Sao thấy sắc mặt anh ta mới sai sai nhỉ?"

Trái lại dáng vẻ Thẩm Phất thì như nhặt được tiền.

Cố Thanh Sương cắn môi: "Nhất định là do anh Giang tới, xảy ra mâu thuẫn."

Tả Mân không khỏi nhìn lướt qua bóng lưng Giang Thứ: "Giang Thứ này cũng thật tình, y như bị ma ám, mắc mớ gì bảo vệ Thẩm Phất quá vậy."

Cố Thanh Sương chẳng mấy vui vẻ khi nghe thấy lời này: "Nghe đồn trước kia quen nhau, chắc là có ngọn nguồn gì đó. Đừng nóng, còn sớm mà."

Tại biệt thự.

Nửa tiếng trước, ba người dò la ra nam năm là Cố Chi Đảo từ chỗ nhân viên.

Bọn họ chưa kịp phản ứng, Giang Thứ mới vừa tắm xong đi ra nghe thấy, chẳng thèm sấy tóc, đã lo lắng cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.

"Anh ta đi đâu thế?" Thứ Chử Vi để ý nhất hiện tại là nhất cử nhất động của Giang Thứ: "Đừng nói chạy tới chỗ gặp mặt của khách mời nữ và nam năm nha?"

"Cố Chi Đảo." Hướng Lăng Vân nghĩ ngợi nói: "Cái tên này khá quen, phải anh trai của Cố Thanh Sương không? Cái người lần trước làm khách mời đặc biệt một lần ấy."

Người đó bề ngoài xuất chúng, có khí chất nghệ sĩ, tuy Hướng Lăng Vân chưa từng hợp tác với anh ấy, nhưng vẫn rất ấn tượng.

"Chính là anh ta." Chử Vi nói: "Không tệ lắm, tính cách ôn hòa."

Ôn Tranh Hàn nãy giờ ngồi trên sofa đơn đọc tạp chí nghe thấy hai người trò chuyện, quả thực không nhịn nổi, giọng điệu nhàn nhạt hỏi một câu: "Là đối thủ à?"

Dẫu sao tình ý giờ đã bại lộ, ba người cũng lười giả vờ.

"Tuyệt đối không phải." Chử Vi đè thấp âm lượng: "Lần trước anh ta làm khách mời đặc biệt, lúc em tán dóc với anh ta có kể về quan hệ của em và Thẩm Phất, anh ta không phản ứng chút nào."

Chử Vi thốt ra câu này, Ôn Tranh Hàn không hề hỏi lại, mặc dù Hướng Lăng Vân bên cạnh không tỏ thái độ gì, nhưng cũng hơi yên lòng.

Đối với anh ta không phải cứ nhất thiết là Thẩm Phất.

Nhưng hiện nay đã đâm lao phải theo lao.

Âm lượng của bọn họ không cao, câu được câu chăng, nhưng khán giả vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một.

[... Anh Chử Vi ơi, thật tình, để em nói anh nghe cái gì là tốt nha, anh suốt ngày suy đoán người khác mà không biết ai cũng ở tầng năm, chỉ có anh thì hôm nào cũng vênh váo tự đắc ở tầng một.]

[Hô hô hô ba người này vẫn còn thở phào ở đây à, lát sẽ biết nam năm lại là một đối thủ khác, sắp bể đầu chảy máu rồi.]

Fan ba nhà ngồi nhìn anh yêu của họ bị xoi mói, trong lòng tức hộc máu, nhưng cho tới giờ sức lực phản kháng cũng chẳng có.

Quán cà phê cách nơi này chỉ có năm cây số.

Xe của Cố Chi Đảo đến đầu tiên, xe ê-kíp theo sát phía sau.

Do lúc rời biệt thự Giang Thứ đi quá vội nên mái tóc đen ngắn ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước, Thẩm Phất bảo anh tìm nhân viên của quán mượn khăn để lau khô, làm chậm trễ chút thời gian, vì vậy mới thành người cuối cùng lái xe quay về.

Tuy Giang Thứ nổ máy xe muộn hơn, nhưng lúc đến nơi cũng chỉ sau xe đoàn phim.

Thời điểm anh ra khỏi thang máy, Thẩm Phất mới vừa thay giày xong, đang đứng uống nước trước quầy bar, còn Cố Chi Đảo sớm đã đi vào với đoàn người Cố Thanh Sương để gặp gỡ các khách mời khác.

Giang Thứ tiến tới tủ giày ở huyền quan, đang định đổi giày, chợt phát hiện không thấy dép của mình đâu.

"Sao thế anh Giang?" Tổ sản xuất hấp tấp chạy qua.

Giang Thứ cau mày: "Dép tôi đâu?"

Những nam khách mời còn lại đều đã xỏ bốn đôi dép sẵn có, trước huyền quan chỉ sót một đôi dép nam màu trắng chưa tháo mác.

Ê-kíp đưa đôi chưa tháo mác cho anh: "Anh mang đôi này ạ?"

"Đôi trước giờ tôi mang! Bên trên có hai chữ "bỗng giàu"!" Giang Thứ vừa nói tầm mắt vừa lia sang các khách mời đã vào trong, bắt gặp đôi dép Cố Chi Đảo đang mang kia phải chăng là đôi dép anh luôn mang, sắc mặt anh lập tức biến đổi: "Họ Cố mang rồi à?!"

Ban nãy cả đám người đi vào, đôi dép chưa tháo mác đặt ở trong xó, Cố Chi Đảo không thấy, bèn mang bừa một đôi dép nam.

Ê-kíp nói: "Hay anh mang đôi này nhé, mới tinh đấy ạ."

Gương mặt tuấn tú của Giang Thứ đen đi hẳn, nhìn chòng chọc tổ sản xuất bằng ánh mắt "Cậu nghĩ tôi dễ đuổi lắm à?".

Ê-kíp lạnh gáy, nói: "Nếu anh cần đôi anh mang trước nay thì chúng tôi đi nói với anh Cố Chi Đảo, kêu anh ấy trả lại được không?"

Giang Thứ tức giận đáp: "Trả lại? Bố đây sợ bẩn lắm, ai biết cậu ta có bệnh nấm chân hay không!"

Ê-kíp: "..."

Phải làm sao đây hả thái tử gia!

Bình luận cười như điên: [Ha ha ha anh ấy để ý vãi.]

[Thái tử gia thuộc chòm sư tử đúng không, sao ham muốn độc chiếm mạnh vậy?]

[Lầu trên đừng nói D của tụi tui nữa.] Fan CP Giang Thứ Thẩm Phất suýt khóc: [Vất vả lắm mới có dép đôi với Thẩm Phất, tự nhiên bị cướp, hu hu hu phải làm sao phải làm sao.]

Thẩm Phất uống nước xong, thấy Giang Thứ cứ ở huyền quan chưa vào, đeo kính râm cũng không che được khuôn mặt cáu kỉnh của anh.

"Sao vậy?" Thẩm Phất đi đến.

Giang Thứ dời tầm mắt xuống nhìn lướt qua đôi dép nữ "bỗng giàu" trên chân cô, tâm trạng càng thêm phiền muộn.

Giờ thì hay rồi, em ấy và người khác thành một đôi rồi.

Song chuyện nhỏ đến thế, sao anh có thể không biết xấu hổ nói ra?

Trong lòng vừa buồn bực vừa ấm ức.

"Không có gì." Anh thay dép trắng mới một cách bất mãn.

Nghe anh nói không có gì, Thẩm Phất gật đầu, đi ra chỗ khác.

Giang Thứ: "..."

Giang Thứ sầu muộn cầm đĩa mì Ý, lên ban công tìm một góc ngồi xuống, nhưng khi nhìn chằm chằm dép dưới chân lại hoàn toàn mất khẩu vị, anh xụ mặt dùng nĩa giã mì đến nát bét.

[Anh Cố Chi Đảo sắp toi rồi, chắc chắn đã đứng đầu danh sách săn gϊếŧ của thái tử gia.]

Thẩm Phất từ xa xa nhìn bóng lưng anh ở một mình trong góc, đi qua tìm nhân viên công tác: "Có dư dép không? Tôi muốn kiểu một bộ cho nam nữ ấy."

...

Giang Thứ vừa mới ăn vài miếng mì Ý, tổ sản xuất vội vàng chạy tới, cầm một đôi dép nam thêu nét mặt trời đơn giản: "Anh Giang, đôi hồi nãy là dự phòng thôi, đôi giờ mới là của khách mời, hay là anh đổi nó nhé?"

Giang Thứ liếc đôi dép kia, chẳng hào hứng gì.

Anh không vui đâu phải tại bất mãn với đôi dép dưới chân.

Nhưng ê-kíp đã đặc biệt chạy tới đây một chuyến, anh vẫn nhận lấy ném xuống chân, thay ra.

Giang Thứ quơ vài ba nĩa ăn hết mì Ý, đem đĩa trở lại phòng khách, tầm mắt vô thức tìm kiếm Thẩm Phất.

Thình lình, anh thoáng thấy Thẩm Phất cũng đã đổi một đôi dép khác, từ "bỗng giàu" biến thành "mặt trời".

Thẩm Phất thấy anh nhìn chân mình đăm đăm, rồi nhìn dép hai người, phát ra ngữ điệu thắc mắc: "Ơ? Trùng hợp ghê."

Thấy anh vẫn nhìn chằm chằm mình, Thẩm Phất đút tay vào túi, thờ ơ nói: "Dép em vừa bị ướt, đổi bừa một đôi."

Hóa ra là trùng hợp à.

Nhưng trong giây lát cũng hóa giải nỗi khó chịu của anh.

Tâm trạng Giang Thứ lập tức tươi tắn hẳn, thậm chí vành tai dưới gọng kính có hơi đỏ. Ông trời đang ủng hộ anh hãy dũng cảm theo đuổi tình yêu kìa!

Anh tiến tới, dùng đôi dép to đạp lên đôi dép nhỏ của Thẩm Phất.

Thẩm Phất: "..."

Khùng hả!

Khán giả chứng kiến toàn bộ quá trình: [Áaaaaaa.]

[Thẩm Phất chủ động tìm nhân viên công tác đòi dép kìa, cổ còn giả bộ trùng hợp nữa, sao tui cứ cảm giác cổ có chút tình cảm với thái tử gia nhỉ.]

[Cô ta trò chuyện với Cố Chi Đảo rất vui vẻ mà, với cả, lúc chơi trò Bóng Đêm Ba Phút, thái tử gia ngồi lên người cô ta bị cô ta đẩy ra kìa. Nhưng Cố Chi Đảo chưa từng bị cô ta từ chối, chỉ điểm này đã bỏ xa những khách mời nam khác.]

[Aaaaaaa rốt cuộc là sao?]

Khán giả cảm thấy lờ mờ hoang mang.

[Điều duy nhất có thể xác định là, tính cạnh tranh của Chử Vi đang thấp nhất.]

Fan Chử Vi tức chết, mấy thằng đàn ông ganh đua nhau mà chỉ nói mỗi sức cạnh tranh của anh bọn họ kém, chẳng phải là ám chỉ nhà bọn họ không có sức hấp dẫn của nam giới à.

Đệt, sao chuyện lại biến thành tình hình như hiện tại?

Biết sớm thì lúc chương trình vừa lên sóng họ đã không xỉ vả Thẩm Phất điên cuồng, khi đó điên cuồng ghép đôi hai người, nói không chừng bây giờ Chử Vi và Thẩm Phất đã thành rồi!

[Tính khả thi thấp đấy thì sao? Dù gì chính chủ cũng từng thừa nhận anh tôi trên tiêu đề tin tức, nguyên đám cứ ở đó ship tới ship lui CP giả đi, thứ mặt dày. Chúc thuyền của các người đều là diễn!]

Fan Chử Vi phẫn nộ một cách bất lực trong bình luận.

Bên này Chử Vi giúp Cố Chi Đảo kéo vali, dẫn anh ấy tới hành lang các phòng.

"Anh, từ phòng khách qua đến đó là phòng của tám người bọn em, khách mời nam ở dãy này, khách mời nữ ở dãy kia."

Dẫu sao Cố Chi Đảo không phải đối thủ, giúp khách mời mới hòa nhập cũng có thể giành được hảo cảm của khán giả.

Cái tâm sự nghiệp bị Chử Vi bỏ quên đã lâu rốt cuộc lại được cậu ta tìm về.

Cố Chi Đảo hỏi: "Đây là cá ai nuôi?"

Chử Vi nhiệt tình giải đáp: "Thẩm Phất sẽ thường xuyên cho ăn, lúc khác thì là đoàn phim nuôi, đúng rồi, chúng ta còn có con corgi, tên Nhóc Diễn."

Ôn Tranh Hàn: "... Nhóc Quậy."

Anh ấy nhấn mạnh bằng giọng điệu lạnh nhạt.

"Phụt." Chử Vi nói tiếp tục: "... Nó ở bãi cỏ bên ngoài, cũng do ê-kíp cho ăn, anh có thể chơi với nó."

Cố Chi Đảo gật đầu: "Được."

Hướng Lăng Vân khoanh tay, cau mày nói: "Nhưng tầng này chỉ có tám phòng, ở đủ hết rồi, người mới định ở đâu?"

Cố Chi Đảo cũng liếc nhìn tám căn phòng, phát hiện trong số các khách mời nam, phòng của Chử Vi gần Thẩm Phất nhất.

Nhân viên công tác của ê-kíp nói: "Lầu bốn còn phòng trống, anh Cố có thể lên ở lầu bốn, hoặc là, xem có khách mời nam nào chịu chen chúc với anh, chia sẻ nửa phòng không ạ."

Công tử bột Giang Thứ kia thậm chí còn không thèm tới tham dự khâu giới thiệu người mới.

Hiển nhiên Hướng Lăng Vân sẽ không chấp nhận chung phòng với người khác.

Địa vị của Ôn Tranh Hàn... Dù anh ta đồng ý, đội ngũ sản xuất cũng không dám đưa ra yêu cầu đó.

Đúng lúc Chử Vi mỉm cười nói: "Hay chung phòng với em đi, phòng cũng lớn lắm. Tầng bốn vắng quá, cách xa mọi người."

Không chừng người mới còn có thể bày mưu tính kế cho cậu ta, chẳng phải nghệ sĩ nhiều cảm hứng ư.

Cố Chi Đảo lại cười: "Chử Vi, vậy thì làm phiền cậu rồi."

Bình luận cười không ngớt: [Hahaha ét ô ét, Chử Vi nghĩ gì thế, đệch mịa dẫn sói vào nhà à.]

Fan của Chử Vi lòng như tro tàn: [Cười cái éo, anh tụi tao chỉ hơi ngây thơ thôi.]

Chia phòng xong, Cố Chi Đảo kéo hành lý vào phòng Chử Vi.

Chốc sau đoàn phim đưa qua chiếc giường thứ hai, Chử Vi hãy còn ở trong phòng, giúp Cố Chi Đảo dọn dẹp một phen.

Cơ bản máy quay trong phòng đều bị khách mời tháo xuống.

Cố Chi Đảo nhìn cái máy tính bảng trên bàn của Chử Vi, nói: "Nó đang chiếu gì vậy?"

Đi show không thể dùng điện thoại cá nhân hoặc máy tính bảng để lên mạng, nhưng trước khi tới đây Chử Vi đã tải mấy video xuống lưu trong máy tính bảng, buổi tối mất ngủ sẽ đeo tai nghe vào xem.

"Vài clip biên tập của em và Thẩm Phất trên B trạm ấy mà." Chử Vi nhấn màn ảnh, đưa cho Cố Chi Đảo xem, ngữ điệu còn thấm chút đau buồn: "Em không nghĩ tư liệu sống nhiều vậy, có mấy nghìn clip luôn, cái clip hot nhất "Những Giấc Mơ Mạo Hiểm" có tận mấy trăm nghìn lượt bấm. Xem xong tâm trạng rất phức tạp, nội tâm chua xót, haiz, nhưng lại không nhịn xem được."

Cố Chi Đảo: "..." Hiện tại tâm trạng của anh ấy cũng rất phức tạp.

Căn cứ vào khoảng thời gian, Thẩm Phất chia tay với Chử Vi chưa tới một tháng, đã gặp anh ấy.

Giả sử anh ấy kể cho Chử Vi, rằng có lẽ Thẩm Phất không thật lòng với cậu ta, bằng không cũng sẽ chẳng thích mình nhanh đến thế, vậy khác nào hại Chử Vi nhảy lầu à?

Từ chủ nghĩa nhân đạo, Cố Chi Đảo lặng lẽ ngậm miệng.

Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Cố Chi Đảo đi ra ngoài.

Cố Thanh Sương đang ngồi trên sofa, nhõng nhẽo với anh ấy: "Anh ơi, rót cho em ly nước chanh nha."

Khánh giả cũng chú ý: [Quan hệ anh em họ không tồi nha.]

[Cố Thanh Sương ở nhà nhỏ tuổi nhất, chắc là được cưng nhất.]

Cố Chi Đảo liếc cô ấy một cái, uể oải đi mở tủ lạnh, lấy chai nước chanh lớn ra, rót cho cô ấy một ly.

Cố Thanh Sương hài lòng uống nước chanh.

... Và rồi trông thấy Cố Chi Đảo rót cho ba khách mời nữ còn lại mỗi người một ly.

Cố Thanh Sương: "..."

Thẩm Phất nhìn những người khác, phát hiện các khách mời nữ đều có, mình mà không nhận thì có vẻ tách biệt.

Bèn nói tiếng cảm ơn, tiện tay cầm lấy.

Sau đó ánh mắt phức tạp khó hiểu của Cố Chi Đảo lại lia tới.

Thẩm Phất: "..."

Thẩm Phất bình tĩnh đặt nước chanh xuống, bước nhanh về phòng để ngủ.

Cố Thanh Sương chứng kiến một màn này, thừa dịp Cố Chi Đảo di chuyển tới hồ cá bèn không khỏi kéo anh ấy vào phòng mình.

"Làm gì vậy anh, anh quên mục đích mình lên show rồi hả?"

Cố Chi Đảo ngồi lên chiếc ghế sofa đơn sát giường cô ấy, tiện tay lật một quyển tạp chí: "Biết mà."

Cố Thanh Sương tức chết: "Thế anh còn rót nước chanh cho Thẩm Phất?"

"Chẳng những riêng Thẩm Phất, không được rót cho những người khác luôn."

Vốn dĩ cô ấy đã không có chút hào quang nào ở trong show, mời người thân tới mà còn không giúp mình.

Cố Chi Đảo ngẩng đầu lên nói: "Các khách mời nữ khác cũng có mặt ở phòng khách, anh chỉ rót cho em thì chẳng phải những người còn lại sẽ rất sượng à? Có mỗi ly nước chanh thôi."

Cố Thanh Sương: "Anh biết show yêu đương là gì hay không? Chính là nơi mà mình nở mũi thì người khác gượng gạo, mình gượng gạo thì người khác nở mũi đó! Em nhờ anh đến đây là hy vọng anh quăng cục lơ cho Thẩm Phất, anh thì hay rồi."

Cố Chi Đảo trầm ngâm chốc lát, nói: "Anh từng kể em nghe về bạn gái minh tinh cũ bị nhà họ Cố đuổi đi chưa?"

Cố Thanh Sương chợt có dự cảm xấu: "Anh đừng nói với em là ——"

"Đúng, là Thẩm Phất." Cố Chi Đảo thở dài thườn thượt: "Bác gái của em cho cô ấy một khoản tiền, sỉ nhục cô ấy, ép cô ấy bỏ anh, nhưng mà cô ấy lại không nhận số tiền kia."

Cố Thanh Sương ngơ ngác: "Bao nhiêu tiền?"

"Năm triệu."

"Không nhận năm triệu? Cô ta thấy tiền là sáng mắt mà? Với cả lúc chưa hot chẳng phải cô ta thiếu tiền lắm sao?" Cố Thanh Sương kinh ngạc: "Vậy cô ta khá thật lòng với anh á!"

"Nhỉ, người duy nhất không lấy tiền trong ngần ấy năm." Cố Chi Đảo nói một cách bất đắc dĩ: "Nếu nhắc đến chuyện này, anh vẫn rất có lỗi với cô ấy."

Tuy ban nãy Thẩm Phất cầm đi năm triệu từ chỗ anh ấy không thèm chớp mắt lấy một cái.

Nhưng đối với Cố Chi Đảo mà nói, năm triệu hiện tại và năm triệu của khi xưa không cùng một khái niệm.

Lúc ấy cô khó khăn nhường nào còn không cần tiền, bây giờ giá trị con người đã tăng vọt, làm sao lại bận tâm đến năm triệu cỏn con này?

Cố Thanh Sương nghe vậy, nói chắc nịch: "Cô ta vẫn hận anh đó. Anh à, em rất hiểu tâm lý con gái, nếu cô ta không thèm để ý thì giờ chẳng hận anh đâu. Anh còn triển vọng."

Mặc dù trong lòng hơi khó chịu vì ông anh họ thân thiết bị Thẩm Phất cướp đi, hơn nữa nếu về sau thành đôi thật, lẽ nào mình còn phải làm họ hàng với Thẩm Phất ư?

Nhưng cứ như thế, không chừng chuyện của Giang Thứ sẽ có bước ngoặt.

Cố Thanh Sương bỗng thay đổi chủ ý: "Anh mau cướp người về đi, em giúp anh."

...

Giờ ăn tối, cộng thêm Cố Chi Đảo, tổng cộng chín khách mời, rốt cuộc đã tập trung lại một chỗ.

Tổ sản xuất tuyên bố thể lệ kỳ thứ năm: "Tình yêu không chỉ là chuyện giữa hai người, nhận được sự hài lòng của phụ huynh cũng rất quan trọng. Ngày mai chúng tôi sẽ mời phụ huynh của các vị, tham gia vòng "Gặp Mặt Người Nhà" với thời hạn một ngày, trước lúc đó, tối nay chúng ta vẫn chơi một game nhỏ để chào mừng khách mời mới gia nhập nhé."

Do khách mời biến thành chín người, bàn ăn không thể không kéo dài ra.

Ê-kíp kê thêm một cái bàn cùng chiều cao ở phía Hứa Điều Điều và Chử Vi, nhưng sau khi cơm nước xong xuôi, hai anh em Cố Thanh Sương và Cố Chi Đảo lại dời bàn đến chỗ Thẩm Phất.

Cố Chi Đảo toại nguyện ngồi cạnh Thẩm Phất.

Người trên bàn ăn đều nhìn họ bằng vẻ thắc mắc.

... Bọn họ đang làm gì vậy?

Sắc mặt vất vả lắm mới tươi tắn của Giang Thứ lại đen thui.

Chử Vi đầu đầy dấu chấm hỏi cũng nhìn Cố Chi Đảo, song ngại chương trình còn đang công bố thể lệ nên không thể hỏi thẳng.

"Quy tắc trò chơi là đoán khi nào búa hơi sẽ rơi xuống."

"Chúng tôi sẽ chọn hai khách mời nữ tham gia PK, người thắng vẫn sẽ được tích một điểm. Mỗi khách mời nữ dự thi bốc thăm ra hai khách mời nam trợ giúp mình, họ sẽ đứng đằng sau nhắc nhở mình khi nào búa hơi rơi xuống."

"Nếu khách mời nữ bị búa hơi đập trúng, khách mời nam sẽ phải chịu hình phạt nha, một chậu nước lạnh sẽ xối thẳng xuống không nể nang đâu. Còn khách mời nam nào bị phạt thì do khách mời nữ chọn."

Chỉ vừa nghe thể lệ khán giả đã kích động: [Này khác nào cơ hội được ngắm khách mời nam ướt người?]

Thẩm Phất bị rút trúng đầu tiên.

Ngay sau đó cô luồn tay vào trong hộp bốc ra hai khách mời nam.

Đạo diễn liếc nhìn Giang Thứ, lúc đưa hộp tới trước mặt Thẩm Phất đã lắc tận lực.

Thoáng chốc, ê-kíp tuyên bố Thẩm Phất rút trúng Giang Thứ và Cố Chi Đảo.

Cố Chi Đảo khẽ mỉm cười, cởϊ áσ khoác âu phục.

Hiện anh ấy chỉ mặc áo sơ mi, lát nữa khi bị phạt, chắc Thẩm Phất không chọn anh ấy bị xối đâu nhỉ.

[Anh Cố đúng là dân nghệ sĩ, chịu chơi ghê.]

Giang Thứ nhìn từng xô nước đá cục được treo ngược trên ban công, lặng lẽ tròng thêm áo khoác đen.

[Vãi, có cần thủ thân như ngọc vậy không, bị tụi mình nhìn xíu có sao đâu?]

Thẩm Phất bốc xong, cùng hai khách mời nam đi lên đứng ở chỗ ban công tổ chức trò chơi.

"Tiếp theo có vị khách mời nữ nào muốn thử không?" Tổ sản xuất hỏi.

Tả Mân nhìn thoáng qua Cố Thanh Sương.

Vòng này, nếu trong đội của Thẩm Phất đã có Cố Chi Đảo, thì Thẩm Phất sẽ không thể thắng.

Chẳng phải đã thỏa thuận Cố Chi Đảo sẽ trợ giúp các cô sao?

Phải giành nhiều hào quang một chút, rửa sạch vết nhơ trong kỳ Bịt Mắt Bắt Dê lần trước.

Nghĩ đoạn, Tả Mân cười tủm tỉm đứng dậy: "Lâu rồi không tham gia game, để tôi nhé."

Cố Thanh Sương: "..."

Cố Thanh Sương chột dạ sờ chóp mũi.

Tả Mân bốc thăm trúng Hướng Lăng Vân và Ôn Tranh Hàn vào đội ngũ của chị ta.

Chử Vi: "..."

Sao ngay cả bốc thăm ngẫu nhiên cũng là cậu ta bị thừa lại thế?

Nhưng ngàn lần không ngờ, Tả Mân thua liên tiếp bảy lượt.

Thời điểm búa đập xuống, Thẩm Phất như thể cảm nhận được, động tác nhanh nhẹn làm người ta không dám tin.

Giang Thứ thì nhắc nhở cực kỳ chính xác.

Nhưng rõ ràng có hai lần, dưới sự ồn ào quấy nhiễu của ê-kíp, Tả Mân đứng ở phía này nghe không rõ rốt cuộc có nên tránh hay không, Thẩm Phất lại né búa hơi nhanh như chớp.

Giang Thứ khá là đắc ý, điểm ăn ý đó là nhờ thời niên thiếu bọn họ cùng Vương Hiên Hoành phối hợp câu cá mà ra.

"Vậy thì mời cô Tả Mân chọn khách mời nam bị phạt."

Tả Mân lúng túng, quay đầu lại nhìn Hướng Lăng Vân và Ôn Tranh Hàn: "Xin lỗi."

Dẫu sao Ôn Tranh Hàn cũng khiến chị ta mất mặt hết lần này đến lần khác, thế thì hai người cùng chịu là được.

"Ngẫu nhiên một người bốn lần, một người ba lần đi."

Hướng Lăng Vân: "..."

Ôn Tranh Hàn: "..."