Sau khi đắp chăn cho Lâm Hi Vũ, Trần Nghi liền rời khỏi phòng đi đến phòng khách, ông cầm chai rượu dưới đất lên rót cho mình một ly, ông nghĩ tại sao Dật Phàm lại không biết quý trọng vợ mình như vậy, ông nghĩ có lẽ ông nên tìm Dật Phàm để nói chuyện, nếu không có một ngày Dật Phàm sẽ hối hận! Chẳng mấy chốc rượu trong chai đã bị ông uống cạn, ông cảm thấy đầu mình hơi choáng. Kể từ sau khi vợ mất, ông rất ít khi uống rượu. Sau khi dọn dẹp sơ qua phòng khách, ông trở về phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Ba...nào...chúng ta uống rượu đi..."
Khi Trần Nghi đang nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, Lâm Hi Vũ say mèm đi đến phòng ông. Cô kéo tay Trần Nghi đi đến phòng khách.
"Lâm Hi Vũ! Con say rồi, đừng uống nữa! Hôm khác chúng ta lại uống, được không?"
"Không muốn!...Con, con không say...Con còn muốn uống..."
"Ngoan, ba dìu con về phòng nghỉ ngơi, nào!"
"Không muốn! Con muốn uống rượu..."
"Lâm Hi Vũ! Là Dật Phàm không tốt, sau khi nó về, ba sẽ mắng nó một trận, có được không? Ba dìu con về phòng nghỉ ngơi trước!"
Trần Nghi liên tục khuyên nhủ Lâm Hi Vũ, nhưng lúc này Lâm Hi Vũ cái gì cũng không nghe lọt tai, cô say khướt dựa lên người Trần Nghi.
"Ba! Tại sao? Tại sao Dật Phàm lại đối xử với con như vậy? Có phải anh ấy không yêu con không? Tại sao anh ấy lại không đối xử với con như ba?..."
Sau khi nói xong, Lâm Hi Vu bắt đầu khóc trong lòng Trần Nghi, cô dựa thật sát vào trong l*иg ngực duy nhất có thể khiến cô cảm thấy ấm áp.
"Khóc đi! Khóc cho nhẹ lòng!"
Nhận được lời động viên của ba chồng, những giọt nước mắt của Lâm Hi Vũ tuôn ra như nước lũ, cô khóc càng to hơn, khóc càng đau lòng hơn. Trần Nghi ôm chặt Lâm Hi Vũ, tay không ngừng xoa đầu Lâm Hi Vũ.
Thấy con dâu đau lòng mà khóc nức nở, khiến cho Trần Nghi cảm thấy thương, thương giống như con gái ruột của mình bị tổn thương. Ông ôm chặt lấy Lâm Hi Vũ, ôm Lâm Hi Vũ vào lòng như sợ cô sẽ lại bị tổn thương vậy.
Sau khi khóc một trận cho đã Lâm Hi Vũ từ từ ngẩng đầu lên, khi cô nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng ấm áp của ba chồng đang dùng ánh mắt trìu mến nhìn mình, trái tim cô mù mịt! Cô cảm thấy người đàn ông đã ngoài năm mươi trước mặt mới chính là người đàn ông mà cô mong muốn. Cô nghĩ đến sự dịu dàng của ba chồng đối với cô, sự quan tâm săn sóc đối với cô và tính cách hài hước dí dỏm của ba chồng, mới là người chồng mà cô mong muốn. Cô không khỏi nhắm mắt lại, giơ môi lên, năng cằm cao hơn.
Trần Nghi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì rượu của con dâu càng thêm hấp dẫn, đôi môi đỏ mọng gợi cảm hơi nhếch lên, vẻ mặt như muốn nói "hôn con đi", trái tim ông không khỏi có chút rung động. Đây là lần đầu tiên kể từ khi vợ mất, ông mới có cảm giác rung động đối với một người phụ nữ khác. Nhưng trong đầu ông lại nghĩ, cô là vợ của con trai ông!
Con dâu của ông!
Nhưng men rượu đã cắt ngang dòng suy nghĩ của ông, du͙© vọиɠ từ sâu thẳm trong lòng nhanh chóng chiếm cứ từng tế bào trên cơ thể ông, ông cúi đầu, nặng nề hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lâm Hi Vũ.
Hai tay Lâm Hi Vũ ôm lấy cổ Trần Nghi, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của ba chồng, cô không ngừng mυ'ŧ lấy đầu lưỡi mà ba chồng đưa vào trong miệng cô. Lúc này bọn họ dường như đã quên đi thân phận của mình, giờ chỉ còn là bản năng nam nữ thuần túy mà thôi, bọn họ chỉ muốn có nhau, chiếm hữu tình yêu của nhau. Cái gì mà đạo đức luân lý, tình nghĩa vợ chồng, cấm kỵ lσạи ɭυâи, sớm đã bị ném ra sau đầu.