Editor : Tomato
Cái tên Khâu Chấn Dương thật sự kỳ quái, trước tiên bỏ qua cái thái độ cừu thị (hận thù) lúc cùng y từ hôn qua một bên, ngay cả những Alpha khác cũng thực sự không thích y, bản thân diện mạo không đủ tinh xảo còn có bề ngoài hung ác, khiến cho rất nhiều Alpha đều khịt mũi coi thường y, hơn nữa y đối với người khác luôn lạnh lùng, người khác không tới tìm y gây phiền phức đã là không tệ rồi.
Huống hồ, từ trước cho đến nay Khâu Chấn Dương đều rất chán ghét y, làm sao có thể cùng y hòa nhã được.
Tuy là nghĩ như vậy, Lăng Mộc rốt cuộc vẫn là lạnh như băng mà nói một câu: “Ngươi không cần xin lỗi ta, dù sao đó cũng là do mẫu thân của ta tự ý làm vậy mà thôi.”
Chuyện này Lăng Mộc cũng không thích, sau khi phụ thân mới mất được một năm mẫu thân đã qua lại với nam nhân khác, chuyện này đã làm Lăng Mộc rất tức giận rồi, kết quả để có thể bước vào gia đình hào môn bà liền đem hôn nhân đại sự của y ra trao đổi, Lăng Mộc có thể không hận sao?
Y hiểu thái độ của Khâu Chấn Dương đối mình, dù sao thì Khâu gia cũng là thế gia quân đoàn trưởng Liên Bang, gia gia (ông nội) là nguyên soái danh dự, phụ thân là thượng tướng năm sao, ca ca lại là trung tướng, mẫu thân là thứ nữ của thế gia dược tề, thân phận hiển hách như vậy, là mình ngược lại không xứng với người ta.
Nhưng hiểu thì hiểu, nhiều năm Khâu Chấn Dương đối xử lạnh nhạt với y, Lăng Mộc đã sớm không còn ôm hy vọng xa vời gì đối với hắn nữa rồi.
Đúng vậy, y cũng đã từng có hy vọng, thậm chí đối với hôn ước cùng với Khâu Chấn Dương cũng từng cảm thấy vui sướиɠ và may mắn, dù là ai thì làm gì có Omega nào không muốn có được một Alpha ưu tú đâu?
Y nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng bản chất khó sửa, vẫn luôn là một Omega khao khát được chăm sóc và yêu thương.
Đáng tiếc tạo hóa trêu người, người mà y hằng mong ước lại thích người khác, bản thân y trở thành Omega đáng ghê tởm nhất, bọn họ, mặc kệ là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, đều không nên có bất cứ quan hệ gì.
Nhìn thấy ánh mắt Lăng Mộc càng lúc càng lạnh đi, Khâu Chấn Dương có chút không biết phải làm sao.
Đôi tay hắn đan vào nhau, cũng biết chính mình thay đổi đột ngột như vậy sẽ khiến cho Lăng Mộc thấy nghi ngờ, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Ta biết ta trước kia đối với ngươi không tốt, nhưng đó là bởi vì bị bắt ép đính hôn, trong lòng không thoải mái mà thôi, không phải ghét ngươi. Ta hiện tại nghĩ thông suốt rồi, cũng thực hối hận, cho nên… chúng ta có thể làm hòa hay không?”
“… Được cái con khỉ!” Lăng Mộc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, dứt khoát xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn.
Hắn nói chuyện thật nhẹ nhàng, ai biết được là thật là giả? Loại con cháu hào môn rất thích trêu chọc người khác, nói không chừng là do hắn gần đây nhàm chán nên đem y ra để mua vui, Lăng Mộc sẽ không mắc mưu!
Khâu Chấn Dương nghẹn họng một chút, cũng biết trong nhất thời đối phương sẽ không tiếp nhận ý tốt của mình, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, liền chuyển đề tài.
“Lăng Mộc, yêu cầu của khảo hạch lần này là tìm kiếm tinh hạch của dị thú (thú dị biến), ngươi đã tìm đủ số lượng chưa?” Khâu Chấn Dương liếc mắt nhìn túi da trâu bên cạnh Lăng Mộc, khi nãy lúc hắn cởϊ qυầи áo của Lăng Mộc liền đem cái này gỡ xuống, chỉ cần ước lượng một chút đã biết số tinh hạch bên trong hoàn toàn chưa đủ.
Y dù sao cũng chỉ là một Omega, cho dù có lợi hại như thế nào, tố chất thân thể cũng không thể nào bằng với Alpha và Beta, căn bản không thể nào hoàn thành được sát hạch này nếu chỉ hành động một mình. Huống hồ, lần này có hàng triệu thí sinh tham gia khảo nghiệm, chỉ có một vạn (10.000) người thông qua được nhận, cạnh tranh khốc liệt như vậy, ngay cả Alpha cũng có thể không thông qua kì khảo nghiệm này.
Trong nguyên tác, Lăng Mộc bởi vì số tinh hạch kiếm được không đạt được số lượng tiêu chuẩn, cho nên không vào được học viện Tinh Tế.
Lăng Mộc lúc này đã mặc xong quần áo, liếc mắt nhìn hắn không nói gì. Số tinh hạch của y vẫn chưa đạt tới số lượng cần thiết, nhưng chuyện này chẳng có gì hay để nói với Khâu Chấn Dương.
Lại lần nữa bị ngó lơ, Khâu Chấn Dương có chút bất đắc dĩ, cũng may da mặt hắn đủ dày, bản thân hắn lại có chút đồng tình với những gì mà Lăng Mộc trong nguyên tác gặp phải, bởi vậy hắn nói tiếp: “Ta có rất nhiều tinh hạch, để ta cho ngươi một ít, trước tiên qua được khảo sát rồi nói sau.”
“Không cần.” Lăng Mộc nhíu mi, trực tiếp cự tuyệt.
“Ngươi cảm thấy ngượng ngùng nếu lấy không đồ của ta sao?” Khâu Chấn Dương hơi nhướng mày, đột nhiên nhe hàm răng trắng ra cười, “Không sao, lấy cái này báo đáp ta là được!”
Nói rồi, hắn đứng dậy hai bước đi qua, cúi đầu xuống đối mặt với Lăng Mộc, bẹp một cái hôn xuống.
——
“Ta gϊếŧ ngươi!”
Trong sơn động nào đó ở khu vực khảo nghiệm của học viện Tinh Tế, truyền đến tiếng rống giận.
Lăng Mộc đôi mắt đỏ ngầu rút ra tiểu đao, trực tiếp đâm đến Khâu Chấn Dương kẻ vừa kinh bạc (ý chiếm tiện nghi, sàm sỡ) mình kia.
“Ai nha không phải chứ, chỉ hôn ngươi một chút thôi, cần đến mức này sao?” Khâu Chấn Dương cười khẽ tránh thoát khỏi công kích Lăng Mộc, nhẹ nhàng đem người ôm vào trong lòng ngực, bất đắc dĩ mà nói, “Ngươi đừng lúc nào cũng đầy lòng ác ý được không? Ta chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi, sát hạch sắp kết thúc rồi, đi kiếm thêm tinh hạch bây giờ là đã muộn, lúc trước ngay cả sắp động dục cũng không muốn gọi lão sư, rõ ràng ngươi cũng không muốn bị đào thải đúng không?”
Lăng Mộc bị Khâu Chấn Dương ôm chặt trong lòng ngực, ngực áp lên khuôn ngực rắn chắc của thiếu niên, cánh tay rắn chắc đang đặt bên hong, hơi thở ấm áp mà mạnh mẽ đang quấn chặt lấy y.
Bọn họ mới vừa đánh dấu tạm thời không lâu, cơ thể vốn ngo ngoe rục rịch, tin tức tố vẫn luôn giao thoa lấy nhau ở trong cái sơn động nhỏ hẹp này. Hiện tại còn ở gần nhau như vậy, rung động trong cơ thể căn bản không ngăn cản được!
Mặt y nháy mắt đỏ lên, trên mặt không che giấu bất kì biểu tình nào, làm cho Khâu Chấn Dương nhìn đến rõ ràng tất cả.
Khâu Chấn Dương cười một tiếng, khiến cho l*иg ngực chấn động, trực tiếp khiến cho cảm xúc Lăng Mộc càng thêm hỗn loạn.
“Cười cái rắm!” Y hư trương thanh thế (làm ra vẻ), hung tợn mà thét lên, nhưng thân thể lại cực kỳ thành thật, tứ chi mềm như bông không tránh thoát khỏi cái ôm của Khâu Chấn Dương.
“Được rồi được rồi, ta không cười, nói chuyện nghiêm túc.” Khâu Chấn Dương thu lại biểu tình, nhưng trong mắt vẫn còn rõ ràng có ý cười, “Tự tôn không thể mài ra cơm ăn, ta cũng không có ý muốn vũ nhục ngươi, chỉ là muốn giúp ngươi một phen thôi, ngươi cứ nhận lấy không được sao?”
Lăng Mộc không giãy giụa nữa, nhưng mày vẫn gắt gao nhăn lại.
Kể từ khi phụ thân qua đời, mẫu thân có phần điên loạn còn có muội muội cần được chăm sóc, làm Lăng Mộc sinh ra tự tôn và tính tình bướng bỉnh, hắn nỗ lực mà tồn tại, lại gặp quá nhiều ác nhân, cũng khiến cho y dần dần không thể tin tưởng người khác.
Huống hồ Khâu Chấn Dương cùng y có khoảng cách không thể vượt qua, y chỉ muốn tránh xa người này.
Không đợi Khâu Chấn Dương lại nói thêm gì nữa, đồng hồ đếm ngược trên cổ tay hai người đột nhiên phát ra tiếng “Tích tích”.
“Các học viên tham gia khảo nghiệm xin chú ý, còn ba giờ nữa là kết thúc khảo nghiệm, xin mọi người trong ba giờ đến vị trí các ngọn hải đăng ở biên giới khu khảo nghiệm, tiến hành bước đánh giá cuối cùng. Những người trong thời gian này không đến kịp sẽ bị loại.”
Âm thanh máy mốc lạnh như băng lọt vào trong tai những học viên tham gia, tâm tư mỗi người đều khác nhau.
Khâu Chấn Dương liếc mắt nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay, lại nhìn về phía Lăng Mộc, chớp chớp mắt nhìn y.
Lăng Mộc cắn môi, cánh môi trước đó bị thương truyền đến cảm giác đau đớn. Y cau mày lại đẩy đẩy Khâu Chấn Dương, lần này đối phương thật sự thả tay ra.
Y không nói lời nào nhặt áo khoác lên, mím môi rời khỏi sơn động.
“Ai, quả nhiên biệt nữu (nghĩ một đằng làm một nẻo)……” Khâu Chấn Dương thở dài, sau khi lung tung đá vài cái để dập tắt đống lửa, liền chạy ra ngoài.
Trên đường đến tòa hải đăng gần nhất, Khâu Chấn Dương vẫn luôn cách ba mét đi theo Lăng Mộc. Hắn nhìn thiếu niên trầm mặc đang đi phía trước, trong lòng không biết mình thay đổi cốt truyện như vậy có tốt hay không.
Nhưng hắn thật sự thực không bỏ xuống được Lăng Mộc, lúc trước thời điểm xem đến nhân vật này khiến cho hắn không khỏi lo lắng, hiện tại thần kỳ xuyên qua gặp gỡ, hắn càng không thể bỏ xuống được.
Cách hải đăng càng ngày càng gần, không ít học viên chạm mặt với nhau, Khâu Chấn Dương cũng gặp được những người bạn cao trung cũ.
Cũng may lúc trước thời điểm bạn hắn viết vai chính công kia là lấy Khâu Chấn Dương làm nguyễn mẫu, không chỉ tên giống nhau, ngay cả về mặt tính cách cũng giống nhau đến 90%, hơn nữa sau khi Khâu Chấn Dương xuyên đến đây, ký ức của nguyên thân cũng mở ra đối với hắn, khiến cho hắn có được không ít tin tức, bởi vậy ứng phó mọi thứ đều rất thuận buồm xuôi gió, căn bản ngay cả ngụy trang cũng không cần.
“Chấn Dương, thu hoạch thế nào?” Những người khác nhanh chân bước đến ngọn hải đăng, một nam sinh từ phía sau bước tới vỗ vỗ bả vai Khâu Chấn Dương.
“Miễn cưỡng cũng qua a.” Khâu Chấn Dương nhún nhún vai, từ trong trí nhớ nhảy ra thông tin người này chính là bạn từ nhỏ của nguyên thân, quan hệ thực thân thiết.
Viên Thần Vũ tức khắc kêu to: “Không phải chứ? Là ai lúc trước cá với ta rằng mình nhất định được hạng nhất? Còn nữa, điều kiện mà Trình An An đồng ý qua lại với ngươi muốn ngươi đứng nhất kì khảo nghiệm này đi? Không thì huynh đệ tiếp tế cho ngươi một chút, để đủ số trước đã?”
Trình An An chính là vai chính thụ của nguyên tác, cũng chính là Omega mà nguyên thân theo đuổi suốt một năm. Bởi vì nguyên thân vốn có thân phận hiển hách, hành sự cao ngạo, cho nên việc hắn theo đuổi Trình An An gần như toàn bộ người ở thủ đô đều biết, bất quá cái điều kiện kết giao này, nguyên thân chỉ nói cho bằng hữu có quan hệ tốt với hắn biết.
“Không cần, có một số việc không cần cưỡng cầu.” Khâu Chấn Dương không sao cả cười cười.
Người thích vai chính thụ chính là nguyên thân, không phải hắn, hắn hiện tại không cần thiết vì một người mình không có cảm xúc gì mà lo lắng. Huống hồ điều kiện mà vai chính thụ đề ra khiến cho Khâu Chấn Dương cảm thấy rất khó chịu, đứng nhất khảo nghiệm? Sao, Khâu Chấn Dương là công cụ, cho người khác dùng để khoe khoang sao? Hắn thật ra muốn xem xem, nếu mình lấy không được hạng nhất, vai chính thụ sẽ có thái độ như thế nào.
Phản ứng của Khâu Chấn Dương khiến cho Viên Thần Vũ có phần kinh ngạc, trước khảo nghiệm, Khâu Chấn Dương còn thề son sắt, nhất định phải theo đuổi được Trình An An. Bây giờ mới qua mấy ngày a, đột nhiên liền thay đổi thái độ, thật sự khiến người khác đoán không ra.
Bất quá hiện tại không phải thời điểm thích hợp để hỏi, Viên Thần Vũ chuyển đề tài, kêu kêu quát quát nói: “Ai ai ai, dù sao nếu thua ngươi cũng phải mời cơm, ta sẽ không khách khí với ngươi!”
“Biết rồi, muốn ăn gì cũng được.” Khâu Chấn Dương buồn cười mà nhìn Viên Thần Vũ sau khi được mình đáp ứng liền chạy đến ngọn hải đăng, lắc lắc đầu, tầm mắt lại chạy tới cái người đang đi phía trước mình kia.
Lăng Mộc vẫn luôn đi phía trước hắn, bởi vì trước đó thiếu chút nữa động dục, lại bởi vì đã bị đánh dấu, thân thể hắn còn có chút suy yếu, bởi vậy bước đi rất chậm.
Lại nói tiếp, dọc đường đi nếu không có Khâu Chấn Dương đi phía sau y, không biết tên gia hỏa này đã bị cướp bao nhiêu lần rồi.
Trong quá trình khảo nghiệm chỉ cần không nháo ra mạng người, nếu có phát sinh chuyện cướp đoạt tinh hạch hoặc vật tư khác, thì đây cũng được xem là khảo nghiệm tư chất của học viên. Lăng Mộc là Omega và còn đi một mình, quả thực chính là mục tiêu cướp đoạt, nếu không có Khâu Chấn Dương tản ra tin tức tố bảo hộ cường đại, sợ rằng tinh hạch trên người y đã sớm bị cướp sạch.
Mắt thấy hải đăng cao vυ't tầng mây đã hiện ra trước mắt, người đi phía trước đột nhiên dừng bước chân.
Khâu Chấn Dương hình như hiểu được gì đó, bình tĩnh đi lên phía trước, lấy từ túi da trâu đeo bên người hai viên tinh hạch cấp ba đưa qua.
Tiêu chuẩn thông qua khảo hạch là một trăm viên tinh hạch cấp một, một viên tinh hạch cấp ba tương đương với 50 viên tinh hạch cấp một.
Lăng Mộc cúi đầu nhìn tinh hạch trong tay Khâu Chấn Dương, tai chậm rãi đỏ lên.
“...Cảm ơn, ta sẽ trả lại cho ngươi.” Y thấp giọng nói ra lời này, nhăn mày, biệt nữu giống như là đang tự giận bản thân mình vậy.
Y không thể mất đi cái danh ngạch này, bởi vì chỉ có học viện Tinh Tế mới cho phép Omega học kỹ thuật điều khiển cơ giáp, nếu mất đi cơ hội lần này, vậy có ý nghĩa là cả đời này y không thể lại chạm vào cơ giáp mà phụ thân yêu nhất……
Dọc theo đường đi từ sơn động đi ra, Lăng Mộc vẫn luôn rối rắm, rốt cuộc có muốn nhận tinh hạch từ Khâu Chấn Dương hay không. Tin tức tố mạnh mẽ của hắn vẫn luôn đi theo phía sau, hương vị ánh mặt trời ấm áp mạnh mẽ, như có như không mà che chở mình, y đều cảm nhận được rõ ràng. Cuối cùng, không biết có phải là do ảnh hưởng từ dấu vết đánh dấu tạm thời kia hay không, là tư thái bảo hộ của Khâu Chấn Dương trong thời gian ngắn ngủi đánh tan phòng tuyến tâm lý của y, hay là do tưởng niệm đối với phụ thân và chấp nhất đối cơ giáp chiếm thế thượng phong, tóm lại, Lăng Mộc vẫn bước ra một bước kia.
Khâu Chấn Dương nhịn không được cong lên khóe môi, không khỏi muốn trêu chọc y: “Trả ta cái gì? Ngươi biết đấy, ta không thiếu những cái đó.”
Cái loại thái độ ác liệt như vậy khiến cho Lăng Mộc đang ngượng ngùng nháy mắt vơi đi không ít, tức giận mà trừng hắn một cái: “Ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần là thứ ta có thể trả.”
“Thật sự…… Muốn cái gì cũng được sao?” Khâu Chấn Dương xấu xa mà thấp giọng thì thào, sợ y xấu hổ quá mức không dám cười ra tiếng, thấy Lăng Mộc mặt lại nháy mắt hồng rực, nhăn mũi muốn đánh người, mới hắng giọng nói: “Ân, được rồi, ta tin tưởng ngươi.”
Bốn chữ cuối cùng khiến cho Lăng Mộc đang còn sờ tinh hạch phải khựng lại, lúc này cổ y cũng đỏ, nhanh chóng đem tinh hạch bắt qua, cúi đầu giống như chạy trốn đến chỗ giáo viên ở lối vào của hải đăng.
Nhìn bóng dáng thiếu niên chạy trối chết, Khâu Chấn Dương hoàn toàn cười ra tiếng, trong mắt sáng lấp lánh.
Hắn nói a, thiếu niên đáng yêu như vậy, nếu không trải qua những thống khổ đó, sao có thể sẽ thất vọng đối với thế giới này?