Tiềm Quy Tắc

Chương 4: Mùa thu theo gió mà đến

Trong trạng thái đầy tinh thần, con người sẽ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, dường như mới hôm qua những đám mây mùa hạ vẫn còn lững lờ trôi trên bầu trời xanh, vậy mà chớp mắt mùa thu cuối tháng mười đã theo cơn gió mà đến.

Căn penthouse Lâm Giang có tính bảo mật cực kỳ tốt ở trung tâm thành phố.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, hắt vào nhành cây chà là tán rộng, Khương Tư và Tiêu Tinh Phi cùng xem bộ phim hài, cười nghiêng ngả trên chiếc sofa.

Tiêu Tinh Phi đã về nước được hơn nửa tháng. Tuy cậu đã có chút danh tiếng nhưng suy cho cùng vẫn là người mới. Phía nhãn hàng và nhà đầu tư vẫn đang quan sát, vì thế lịch trình vẫn cũng không quá dày đặc, không đến mức phải làm việc liên tục.

Căn penthouse để cậu ở này là Khương Tư tranh thủ quyền lợi từ công ty giải trí Thời Đại, căn hộ hoàn chỉnh đầy đủ tiện nghi, vị trí cũng cực kỳ đẹp.

Có lẽ là vì áy này, hễ Khương Tư đưa ra yêu cầu là Quý Thần Chương đều cố gắng đáp ứng trong khả năng, thậm chí ngoài việc sắp xếp cho Tiêu Tinh Phi một trợ lý sinh hoạt ra, anh ta còn bố trí cho Khương Tư một trợ lý người đại diện.

Lúc này bộ phim trên TV đã dần đi đến hồi kết, dựa theo lẽ thường kết thúc sẽ được đẩy lên cao trào, tình tiết cảm động, cú twist sẽ lấy nước mắt người xem.

Nữ chính vì cứu người mà bị uy hiếp, anh hùng xa cách đã lâu đột nhiên xuất hiện cứu mỹ nhân, trong cảnh quay chậm hai người nhìn nhau thắm thiết, đọc lời thoại cực kỳ sinh động và cảm xúc: “Cuối cùng anh đã đến rồi, em đợi anh lâu lắm rồi, em thật sự rất nhớ anh.”

...

Hình như hơi lúng túng, vẻ mặt của Tiêu Tinh Phi bắt đầu trở nên phức tạp.

Cậu có một thói quen, hễ lúng túng là thích ăn đồ ăn. Bây giờ thứ cách cậu gần nhất là nửa gói bim bim khoai tây mà Khương Tư ăn để thừa.

Bim bim khoai tây vị dưa leo, giòn rụm.

“Shhh, không được ăn.”

Miếng khoai tây đầu tiên còn chưa kịp bỏ vào miệng, Khương Tư đã quăng cho cậu một ánh mắt sắc như dao.

Cô mặc một bộ đồ tây nhung đen đầy tháo vát.

Đôi mắt đào hoa có bọng mắt, đuôi mắt nhọn, đôi môi đỏ tươi.

Khí chất vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ, khi trở nên nghiêm khắc thì cực kỳ nghiêm khắc.

Đừng thấy Tiêu Tinh Phi toàn trưng khuôn mặt hờ hững kiêu ngạo trước mặt khán giả công chúng, ở trước mặt Khương Tư chẳng khác nào chú cún quấn người.

Cậu bĩu môi tỏ vẻ ấm ức: “Cây rụng tiền mà không ăn bim bim khoai tây sẽ không còn sức đẻ ra tiền nữa!”

Khương Tư liếc xéo cậu. Tôi sợ cậu chắc? Thích đẻ thì đẻ, không đẻ thì đi cạp đất mà ăn.

“Mười một miếng khoai tây chứa một trăm hai mươi kcal, mà một trăm hai mươi kcal cần chơi bóng rổ mười lăm phút mới có thể tiêu hao hết.”

Sau đó cô lại chỉ vào phòng bếp: “Mộng Mộng còn chiên cá đù vàng mà cậu thích ăn nhất rồi đấy, nếu còn ăn nữa thì tối nay đừng ngủ, hít đất hai trăm cái.”

“Không biết tự giác chút nào!” Khương Tư dí tay vào trán Tiêu Tinh Phi, cô dùng kẹp kẹp kín túi bim bim rồi cất vào trong ngăn kéo.

Bim bim khoai tây đã “bay” đi nhưng đúng lúc món cá đù vàng chiên giòn vừa ra lò, lúc bưng lên bàn còn bốc khói nghi ngút.

Chỗ cá đù vàng nhỏ được được ướp cả buổi sáng ở trong chiếc đĩa trắng giờ đây đã hoàn toàn hết tanh, tỏa mùi thơm phưng phức, ngoài giòn trong mềm.

Bên cạnh còn có một ít dưa chua, dùng để ăn giải ngấy.

Tổng cộng có sáu con, Khương Tư và Mộng Mộng mỗi người một con, bốn con còn lại đều vào bụng Tiêu Tinh Phi.

Ăn uống no say, khuôn mặt điển trai của Tiêu Tinh Phi quay sang, lặng lẽ giơ ngón cái với Mộng Mộng.

Cậu liếm thịt cá vụn bên mép, quá là ngon!

Mộng Mộng chính là trợ lý sinh hoạt mà Quý Thần Chương sắp xếp cho Tiêu Tinh Phi, phụ trách việc ăn uống ngủ nghỉ của cậu.

Sau mười mấy ngày tiếp xúc, cô ấy đã hiểu rõ thói quen sống và tính cách của cậu. Bởi vì trước đây cô ấy đã có không ít kinh nghiệm làm việc, cho nên cô ấy có thể đảm bảo làm việc suôn sẻ, không để xảy ra sai sót trong quá trình quay phim và cuộc sống.

Cái chính là cô ấy còn biết nấu cơm ngon canh ngọt, thời gian này đã nuôi Tiêu Tinh Phi trắng trẻo, hồng hào.

Cậu vốn đã có vẻ ngoài tươi sáng thoát tục, cộng thêm nụ cười hiền lành vô hại khiến linh hồn của Mộng Mộng bay đi luôn rồi.

“Nếu còn ăn tiếp, dù có giành được hợp đồng đại diện Tư Khấu thì máy quay cũng chẳng chứa nổi mặt cậu được đâu.” Khương Tư vừa rửa tay vừa răn đe Tiêu Tinh Phi đang mở tủ lạnh định lấy lon coca cola, sau đó còn hất đám bọt nước rửa tay vào mặt cậu.

Dù Tiêu Tinh Phi có tức cũng chẳng dám hó hé gì, nhăn nhó chạy ra phòng khách lấy khăn giấy.

“Đừng lo lắng thừa nữa, hợp đồng đại diện Tư Khấu dễ lấy được như vậy sao?”

Là một thương hiệu nước rửa tay nổi tiếng trong nước, dĩ nhiên nghệ sĩ mà Tư Khấu lựa chọn làm người đại diện phải có hình tượng có phù hợp với công ty, ngoài ra còn phải cân nhắc đến tầm ảnh hưởng, có đủ sức hút để thu hút thị trường hay không.

Đến nay, người đại diện cho thương hiệu này chỉ có ảnh đế Lý Kỳ và một nghệ sĩ trẻ thế hệ mới.

Một người giúp thương hiệu vươn tầm ra thế giới, một người là nghệ sĩ có lượng fan hùng hậu, hơn nữa lại có tầm ảnh hưởng ở nước ngoài.

Cho nên trở thành người đại diện thương hiệu chắc chắn là thứ không thể mơ ước xa vời, cái mà Khương Tư muốn chính là người đại diện cho dòng sản phẩm mới.

Thực ra người đại diện cho các dòng sản phẩm của Tư Khấu rất nhiều, trong đó có không ít sao hạng A. Cho nên nếu có thể giành được hợp đồng người đại diện này, không chỉ có thể nâng cao độ nổi tiếng, nâng cao giá trị con người, mà điều quan trọng là còn có thể mở rộng mối quan hệ.

“Đại diện cho dòng sản phẩm mới này cũng đâu có dễ lấy như vậy đâu?”

Nghe hai người thảo luận chuyện người đại diện, Mộng Mộng bỏ bát vào máy rửa bát, lau tay rồi ăn quả táo, âm thầm cảm thán.

Cạnh tranh trong giới giải trí thời nay khốc liệt biết bao.

Lứa người mới vào giới liên tục, trong top mười hot search thì có tận năm cái của năm người mà cô ấy không biết đến, ngay cả một người làm trợ lý nghệ sĩ như cô ấy cũng phải điên cuồng bổ sung kiến thức mỗi ngày.

Hơn nữa các nhãn hàng bây giờ hầu hết đều nhìn vào lượng fan mà thuê người, lượng fan chính là doanh số bán hàng, doanh số bán hàng chính là tiền.

Tiêu Tinh Phi vẫn chưa quá nổi tiếng, lượng fan còn lâu mới đủ.

“Cứ thử đi.” Khương Tư xõa mái tóc đang quấn ra, tìm một tư thế thoải mái.

Ánh nắng vào giữa trưa nóng như thiêu đốt, cửa sổ được để hé một chút, rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa.

Cô mơ màng ngủ thiếp đi, ngay cả trong mơ cô cũng cổ vũ chính mình.

Ngay cả Thẩm Độ mà cô còn dám ngủ, tranh có mỗi hợp đồng đại diện thì có gì đáng sợ đâu chứ?

Chị Tư đây tuyệt đối không nhận thua!