Trước giờ anh không hề biết cô cũng nhớ anh. Ngày anh rời đi cô cũng ngày ngày nhớ nhung.
Tối hôm đó, Sở An Thành thật sự được như mong muốn, anh hôn Tô Vy Trần cả một đêm.
Nghiêm túc, mơ hồ, quấn quýt.
Rất rất nhiều lần.
Ngày hôm sau, thám tử tư Sở An Thành mời cuối cùng đã hẹn anh gặp mặt.
Thám thử tư đưa cho Sở An Thành một vài văn kiện và tư liệu: "Anh Sở, đây là tất cả những thứ điều tra được theo yêu cầu của anh. Căn cứ theo kết quả điều tra trước mắt của tôi, là như vậy...
Bố mẹ cô Tô Vy Trần – Tô Vận Niên và Tống Thục Phân, vào năm cô Tô vào đại học đã tuyên bố phá sản do tài vụ của nhà máy xảy ra vấn đề, tiền vốn không đủ trả nợ. Họ đã bán ba bất động sản đứng tên khi đó, trong đó bao gồm cả biệt thự anh đã cho tôi địa chỉ, để ứng phó với vấn đề tiền vốn. Nhưng do đối thủ cạnh tranh xúi giục ác ý, cộng thêm việc mua thêm thiết bị máy móc dẫn đến các vấn đề dòng vốn đứt đoạn nghiêm trọng, công nhân nhà máy của ông Tô đã làm ầm chuyện nợ lương lên, phải có chính quyền thành phố Ngũ Phúc ra mặt mới có thể giải quyết vấn đề..."
Báo giấy trong tay Sở An Thành là mấy tờ nhật báo của Ngũ Phúc năm đó, trong đó một tấm ảnh đã ố vàng, một đám công nhân kéo biểu ngữ tụ tập ở cửa nhà máy. Còn trên một tờ báo khác thì dùng hình thức văn xuôi để miêu tả, công nhân nhà máy của ông Tô dưới sự quan tâm của các cấp lãnh đạo chính quyền thành phố, cuối cùng cũng nhận được tiền lương của họ, vui vẻ về quê đón năm mới.
"Mùa hè năm thứ hai họ nhận Tô Thời làm con nuôi. Nhưng tôi không điều tra ra được bất cứ tư liệu nào liên quan đến bố mẹ ruột của Tô Thời."
"Vậy tai nạn xe của bố mẹ Tô là sao?"
Thám tử tư lại đưa một phần báo khác cho anh: "Đây là bài báo có liên quan đến tai nạn xe của bố mẹ cô Tô. Khi đó bố cô Tô lái xe hàng, mệt mỏi lái xe nên xảy ra tai nạn. Bố mẹ cô Tô tử vong tại hiện trường, nhưng hôm đó cô Tô không ở hiện trường nên tránh được tai nạn."
"Cô ấy không ở hiện trường? Không thể, cô ấy còn mất trí nhớ vì vụ tai nạn đó." Sở An Thành cực kỳ kinh ngạc.
"Khi đó ở hiện trường có ba người, ngoài bố mẹ cô Tô còn có một người khác là Tô Thời, không phải cô Tô. Anh có thể xem bài báo chi tiết này." Thám tử tư vô cũng chắc chắn.
Hôm đó đúng vào ngày lễ của mẹ, bài báo vô cùng càm động, nói khi nhân viên cứu hộ đến nơi bà Tô đã mất vì thương tích quá nặng không cứu chữa kịp thời. Nhưng nhân viên cứu hộ lại cứu được một đứa trẻ không có chút thương tổn nào ở trong lòng bà. Chỉ dùng lời nói không thể miêu tả hết được sự vĩ đại của mẹ. Cho dù là lúc này Sở An Thành đọc được cũng không khỏi cảm động. Nhưng số người ở hiện trường tại nạn quả thực viết rõ là ba người.
"Anh Sở, tôi còn tra được một chuyện, không biết nên nói với anh không." Thám tử tư ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Chuyện gì?"
"Trong quá trình điều tra tôi cảm thấy có một chuyện vô cùng kỳ lạ."
"Chuyện gì kỳ lạ?"
"Về chuyện vốn lưu động nhà máy của bố cô Tô, một công ty con của tập đoàn Sở Thiên dường như đóng một vai không vẻ vang cho lắm."
Sở An Thành bỗng chốc sững sờ: "Anh nói là tập đoàn Sở Thiên – tập đoàn tài phiệt nổi tiếng nhất Lạc Hải?"
"Đúng vậy, chính là họ. Nếu như không phải họ đơn phương hủy hợp dồng, với chỉ số tín dụng ngân hàng đẹp như của ông Tô, khoản vay ngân hàng không thể không được phê duyệt tiếp. Hơn nữa khoản vay ngân hàng của bố cô Tô có liên quan rất lớn đến Sở thị..."
"Ý của anh là bên phía Sở thị có người dắp tâm muốn hủy hoại nhà máy của họ?" Sở An Thành giống như bị người ta vả cho một cú, biểu cảm không thể ung dung được nữa.
Thám tử tư nhìn thấy sắc mặt khác thường của Sở An Thành, cũng dịu giọng hơn: "Có điều người trong cuộc đã không còn nữa, tình hình cụ thể cũng không thể biết rõ được. Anh Sở, tôi đã nói cho anh tất cả mọi chuyện tôi điều tra được, vậy tôi đi trước đây."
Sở An Thành nói: "Cảm ơn anh giúp đỡ."
Sau khi thám tử tư rời đi, Sở An Thành cúi đầu mau chóng lật dở những tờ báo năm đó. Sau đó cả người anh như mất đi sức chống đỡ chán nản ngã về phía sau, đập mạnh vào thành ghế.
Năm đó là năm chuyển ngoặt của cuộc đời anh. Anh bị Tô Vy Trần phản bội, tuyệt vọng và hận thù rời khỏi Lạc Hải, đi đến Mỹ.
Trên đời không thể có chuyện trùng hợp như vậy. Tuyệt đối không thể!
Còn nữa, nếu Tô Vy Trần không mất trí nhớ vì tai nạn xe, vậy thì cô mất trí nhớ vì sao?
Mọi suy nghĩ của Sở An Thành đều không có câu trả lời.
Đêm đó, trong nhà họ Sở yên tĩnh chỉ có tiếng đàn ngân vang.
Màn hình chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh chớp tắt không ngừng. Sở An Thành nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, anh không muốn nghe.
Nhưng đối phương rất cố chấp, Sở An Thành hít sâu một hơi, cuối cùng cầm điện thoại lên.
Giọng nói của bà Lương Niệm Tĩnh từ đầu bên kia truyền tới: "An Thành, hôm nay thầy Văn gọi điện cho mẹ. Ông ấy nói chuyện con riêng ảnh hưởng rất lớn đến con, trước mắt công ty quản lý đã dừng mọi hoạt động biểu diễn của con trong năm nay. Rốt cuộc con định thế nào?"
Sở An Thành lạnh nhạt nói: "Con không có bất cứ dự định nào cả."
"Vậy Gia Lệ thì sao? Con biết đó, mặc dù con chứng kiến con bé trưởng thành nhưng con bé không hề coi con là anh trai. Chuyện con riêng con cần phải giải thích rõ ràng với con bé." Sở An Thành một mực không lên tiếng.
Lương Niệm Tĩnh bỗng dưng đăm chiêu nói: "Lần trước con gọi điện thoại nói muốn đưa người con thích về gặp mẹ, người con nói không phải là Tô Vy Trần trong chuyện này chứ?"
"Phải, chính là cô ấy. Mẹ, chắc mẹ không lạ lẫm gì cô ấy nữa nhỉ?"
Câu hỏi ngược lại của Sở An Thành khiến Lương Niệm Tĩnh sững sờ, nhất thời không biết trả lời làm sao. Bà ta trầm ngâm mấy giây, dịu dàng hỏi: "An Thành, vậy con giải thích thế nào với thầy Văn, với Gia Lệ và bố con? Con biết mẹ và bố con hết sức tán thành con và Gia Lệ."
"Chuyện tình cảm, trừ người trong cuộc ra thì không cần giải thích với bất cứ ai cả."
Lương Niệm Tĩnh bỗng thấy khác thường, nhíu mày nói: "An Thành, hôm nay con sao vậy? Nói câu nào cũng cứng ngắc, ăn phải thuốc nổ hả?"
Nếu mẹ đã cảm nhận được sự bất thường của anh, Sở An Thành cũng không giấu giếm nữa: "Mẹ, có chuyện này vốn con định mấy ngày nữa mới hỏi mẹ, nhưng nói đến nước này rồi, hôm nay con cũng dứt khoát thẳng thắn, hỏi cho rõ ràng."
Lương Niệm Tĩnh thấy vậy liền cười: "Chuyện gì vậy? Như là nghiêm trọng lắm vậy."
"Mẹ nói cho con biết, mẹ đã từng nghe qua cái tên nhà máy Trường Vận chưa?"
Lương Niệm Tĩnh nhất thời không phản ứng kịp: "Nhà máy gì cơ?"
"Có lẽ thời gian lâu rồi nên nhất thời mẹ không nhớ ra. Vậy con nhắc thêm hai từ quan trọng nữa: Ngũ Phúc. Nhà máy Trường Vân ở Ngũ Phúc, giám đốc là bố của Tô Vy Trần – Tô Vận Niên."
Nụ cười của Lương Niệm Tĩnh thoáng chốc đông cứng lại. An Thành đã biết chuyện này.
Mẹ trầm mặc rất lâu. Phản ứng khác thường này đã đủ để nói rõ tất cả. Trong lòng Sở An Thành lạnh giá: "Thật sự là mẹ!
Năm đó vì để con đi Mỹ, mẹ lại không từ thủ đoạn như vậy!
Bao nhiêu năm nay con luôn không hiểu, rõ ràng mấy ngày trước Tô Vy Trần còn ở bên con như trẻ sinh đôi, sao có thể nháy mắt đã yêu người khác. Hóa ra, hóa ra đều là do mẹ giở trò! Mẹ, mẹ độc ác thật đấy."
"An Thành, con nghe mẹ giải thích."
"Không cần nữa rồi, nhiều năm như vậy rồi, con không muốn nghe."
"An Thành, phải, khi đó mẹ đã bảo bố con ra mặt, nhưng những chuyện sau đó căn bản không liên quan đến bố mẹ, bố mẹ cũng không thể ngờ đối thủ của bố mẹ cô ấy lại ác độc như vậy, công bố trắng trợn vấn đề vốn lưu động của họ, xúi dục công nhân đòi tiền lương. Bố con cũng đã từng muốn cứu bố cô ấy, nhưng sau này chuyện ồn ào quá lớn, đã khó có thể cứu vãn được..." Lương Niệm Tĩnh nói hết tất cả ra.
"Ác độc? Trên đời còn có người ác độc hơn hai người sao?" Sở An Thành lạnh lùng vặn hỏi, "Nhà máy đó mặc dù không lớn nhưng cũng là tâm huyết cả đời của bố mẹ Tô Vy Trần. Vì ép con đi Mỹ hai người đã biến vất vả cả đời của người ta trở thành công cốc. Bố mẹ cô ấy không tiền không quyền không có chỗ dựa, nhưng tiền đó đều do bố mẹ cô ấy khổ cực tích góp từng đồng, mỗi đồng tiền đều có máu và nước mắt. Sao các người có thể làm như vậy!"
"An Thành, bố mẹ cũng không ngờ mọi chuyện sau đó sẽ phát triển thành như vậy..."
"Không cần giải thích nữa. Cho dù mẹ giải thích thêm nữa thì có tác dụng gì? Bố mẹ Tô Vy Trần có thể sống lại không, các người có thể mặt dày vô sỉ nói cái chết của họ chẳng hề liên quan đến các người. Nhưng nếu như ban đầu các người không hủy đơn hàng của họ, khiến ngân hàng sau khi thu hồi vốn không cho họ vay lại nữa, thì những đối thủ của họ sao có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ được. Nếu như không phải do nhà máy phá sản, bố mẹ cô ấy cũng không phải lái xe hàng kiếm sống, cũng sẽ không xảy ra chuyện đó...
Các người là hung thủ gϊếŧ người gián tiếp."
Sắc mặt Lương Niệm Tĩnh trắng bệch cầm điiện thoại, bà ta không còn sức phản bác.
Trong căn phòng chật chội ấm áp thơm tho của nhà họ Tô, một hồi chuông cửa vang lên. Tô Vy Trần vừa lau mái tóc ướt rượt vừa mở cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Sở An Thành đứng thẳng trước cửa như cây lớn.
Anh không bước vào, chỉ ngây ngốc đứng ngoài cửa nhìn cô, biểu cảm cực kỳ kỳ lạ.
"Sao vậy?" Tô Vy Trần hỏi anh.
Có lẽ lời nói của cô đã thức tỉnh anh, Sở An Thành bỗng dưng bước vào nhà, hai tay nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh kịch liệt như thế, tựa như một giây sau chính là ngày tận thế của thế giới vậy.
"Tóc vẫn ướt..." Tô Vy Trần muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt vào môi lưỡi của Sở An Thành.
Nụ hôn quấn quýt này bị đứt đoạn bởi Tô Thời: "Tô Vy Trần, ai ấn..." Hai chữ chuông cửa thoáng chốc đã bị cậu há miệng nuốt xuống.
Lúc này Sở An Thành mới buông Tô Vy Trần ra, ôm lấy người vẫn đang trong trạng thái ngơ ngẩn là cô, đường hoàng xoay người: "Hi, Tô Thời."
Tô Thời mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Tô Vy Trần, rồi lại nhìn Sở An Thành. Bỗng nhiên cậu bịt mắt xoay người chạy về phòng mình: "Em không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả. Hai người tiếp tục đi."
Tô Vy Trần ngại ngùng muốn tránh khỏi vòng tay của anh, Sở An Thành thổi khí bên tai cô, khẽ cười nói: "Thứ gì nên nhìn Tô Thời đã nhìn hết rồi. Em yên tâm, anh sẽ nói chuyện với Tô Thời."
Giờ phút này, trong phòng dịu dàng bình yên. Sở An Thành lại một lần nữa ôm cô vào lòng mình.
"Tô Vy Trần." Anh khẽ gọi cô.
"Ừm." Cô thấp giọng trả lời.
"Heo nhỏ, heo nhỏ của anh."
"Ừm."
Hai người như những đứa trẻ tiếp tục cuộc đối thoại trẻ con mà chỉ họ mới hiểu.
Xung quanh tĩnh lặng chỉ có ánh đèn nhàn nhạt, sạch sẽ đơn giản.
Rất lâu sau, Sở An Thành gõ cửa phòng Tô Thời: "Tô Thời, anh vào nhé."
Anh đẩy cửa đi vào, Tô Thời đang ngồi trên bàn đọc sách. Sở An Thành ngồi xuống bên mép giường cậu: "Tô Thời, em không có gì muốn nói với anh sao?"
"Có ạ." Tô Thời xoay người lại, hai tay khoanh trước ngực, vô cùng nghiêm túc ngồi đối diện Sở An Thành: "Em muốn hỏi anh, anh nghiêm túc với Tô Vy Trần nhà em sao?"
"Đúng."
"Anh yêu Tô Vy Trần nhà em sao?"
"Đúng vậy!"
"Sau này anh có làm chị ấy khóc không?"
"Anh sẽ cố gắng hết sức không để cô ấy khóc. Nhưng em biết đó, cô ấy xem mấy phim cẩu huyết đã cảm động đến nỗi khóc xịt xùi rồi..."
Tô Thời thừa nhận chuyện này. Cậu vò đầu, nhất thời không nghĩ ra còn gì cần hỏi, liền nói: "Được rồi, em tạm thời không còn gì hỏi anh nữa, đợi em nghĩ ra lại hỏi tiếp. Nhưng em nói cho anh biết, nhất định anh phải đối tốt với Tô Vy Trần nhà em đó. Không được bắt nạt chị ấy, không được để chị ấy khóc, phải yêu chị ấy, chiều chuộng chị ấy, bảo vệ chị ấy. Nếu không cho dù anh là sư huynh của em, em cũng không bỏ qua cho anh đâu."
"Được, tuân mệnh!" Sở An Thành trả lời rất chậm, rất nghiêm túc.
Tô Vy Trần ở ngoài cửa nghe lén, một mình yên lặng nước mắt đầy mặt. Tô Thời đáng yêu đến mức khiến người ta đau lòng! Không phải em ruột nhưng còn hơn em ruột!
Còn bên trong cửa phòng, Tô Thời và Sở An Thành đã tắt đèn, hai người cùng chui vào một chiếc chăn.
Lúc này Tô Thời đã khôi phục bản tính của mình, cậu quấn lấy Sở An Thành tò mò tám chuyện: "Sở sư huynh, mau khai báo sự thật, anh bắt đầu tơ tưởng Tô Vy Trần nhà em từ khi nào?"
Hai người nằm trong chăn "tâm sự đời tôi". Rất lâu sau căn phòng mới trở nên yên tĩnh.
Trong phòng ngủ, Tô Vy Trần bỗng dưng cảm nhận một cơn đau đầu kịch liệt ập tới, trong mũi cũng có một luồng dịch nóng đồng thời chảy ra, cô vội vã chạy vào nhà tắm, chỉ nhìn thấy máu tươi đầm đìa trên mũi.
Cô rút giấy hết tờ này đến tờ khác, bịt lại, chắn lại, nhưng không sao ngăn lại được, không làm sao chắn lại lại, máu tươi không ngừng chảy xuống. Một giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, cô từ từ ngã xuống.
Trong bồn rửa tay màu trắng, vết máu loang lổ. Trên nên đất cũng là những cục giấy vệ sinh màu trắng dính máu.
Còn có Tô Vy Trần tinh thần không rõ ràng.
Trong phòng ngủ của Tô Thời, lúc này Sở An Thành và Tô Thời đã thở đều đặn, chìm vào giấc nồng.
Ngày hôm sau, Tô Vy Trần hồn bay phách lạc đi ra khỏi bệnh viện Diệp thị, một mình cô mơ màng loanh quanh trên đường rất lâu.
Tô Vy Trần đứng đờ đẫn ở chỗ nào đó trên đường, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện, cô cúi đầu tìm trong túi tờ giấy Tần Ba miễn cưỡng nhét vào tay cô.
Cô nhập từng chữ trên điện thoại: "Tôi là Tô Vy Trần. Bây giờ có thể gặp cô không?"
Chẳng qua bao lâu, bên kia mau chóng trả lời.
Tần Ba vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Vy Trần ngồi bên cạnh cửa sổ. Sắc mặt cô trằng bệnh như tờ giấy, đang nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.
Tần Ba dè dặt đi qua: "Cô Tô."
Tô Vy Trần giống như không hề chuẩn bị trước, bất thình lình quay đầu lại. Tần Ba bị phản ứng của cô làm cho giật mình: "Cô Tô, cô sao vậy?"
Nhìn thấy là cô ấy, Tô Vy Trần mới nặn ra một nụ cười: "Không sao, mời cô ngồi."
Tần Ba vô cùng khách sáo: "Cô Tô, cảm ơn cô chịu gặp tôi, chịu cho tôi cơ hội."
Gọi một ly đồ uống, sau khi phục vụ bưng lên, Tô Vy Trần mới mở miệng hỏi: Trước đây cô đã từng gặp tôi?"
Tần Ba cực kỳ ngạc nhiên: "Đúng vậy, cô và anh Sở đó đã từng đến quán bar tôi làm việc tìm tôi vì mẹ tôi. Có điều khi đó tôi khác bây giờ rất nhiều. Cô thật sự không nhớ gì nữa sao? Tôi đã đọc báo rồi, nói cô bị mất trí nhớ. Tôi cho rằng..."
Tô Vy Trần cười khổ: "Là thật, tôi không nhớ chuyện trước kia nữa."
Tần Ba quan tâm nói: "Ôi, là tạm thời sao? Bác sĩ nói sao?"
"Bác sĩ cũng nói không rõ."
Buổi chiều hôm đó, Tần Ba đã kể lại tất cả mọi chuyện năm đó: "Sau khi mẹ tôi ra viện, để tiện chăm sóc bà ấy tôi đã chuyển về nhà ở. Thời gian đó hai mẹ con tôi sống với nhau rất tốt." Nói đến đây cô ta dừng lại một chút. "Cũng chính thời gian đó tôi phát hiện mình mang thai. Bố đứa bé là DJ của quán bar chúng tôi, nhỏ hơn tôi mấy tuổi, anh ta là người thích chơi bời nên không chịu trách nhiệm với đứa trẻ.
"Không lâu sau mẹ tôi phát hiện chuyện tôi mang bầu. Mẹ nói với tôi chuyện khi còn trẻ bà đã làm đủ mọi cách nhưng cũng không thể mang thai, bảo tôi nhất định phải sinh đứa bé ra, nói đây là một sinh mệnh, tuyệt đối không được phá đứa bé. Tôi nhất thời do dự không quyết, bụng thì lớn lên. Cuối cùng vì sự kiên trì của mẹ nên tôi quyết định sinh đứa bé ra. Đứa bé đó chính là Tô Thời.
Sau khi Tô Thời sinh ra, tôi quyết định thay đổi triệt để, chăm chỉ cố gắng vì thằng bé, không đến nơi như quán bar làm việc nữa. Nhưng tuổi tôi không còn nhỏ nữa, laị không thành thạo nghề gì cả, căn bản không thể tìm được một công việc tốt một chút. Sau đó bất đắc dĩ tôi đi xin làm phục vụ. Nghĩ là sẽ chăm chỉ làm thêm trước, chăm chỉ học tập, sau đó có thể tự mở một cửa hàng nhỏ. Ai ngờ con trai ông chủ lại thích tôi. Anh ấy trẻ trung thành thực, trái tim lại lương thiện, tôi không tự chủ được nên đã yêu anh ấy.
Gia đình anh ấy vốn ghét tôi, cho nên tôi đã giấu Tô Thời rất kỹ. Vợ chồng ông chủ không căng được với con trai duy nhất của mình, cuối cùng gật đầu tiếp nhận tôi.
Mẹ tôi nói nếu tôi đã quyết định lấy người ta, không bằng đem Tô Thời cho người khác. Tôi suy nghĩ rất lâu, vừa luyến tiếc con mình vừa luyến tiếc anh ấy, nhưng cuối cùng tôi vẫn gật đầu. Khi đó tôi cho rằng mình vẫn có thể thường đến thăm thẳng bé. Ai ngờ một tháng sau khi mẹ tôi đưa thằng bé cho người ta thì bệnh tim của bà tái phát, rồi rời xa tôi. Ban đầu tôi vẫn cố dặn lòng không truy hỏi, tôi sợ hỏi rồi sẽ không nhịn được mà cướp đứa bé về. Sau đó tôi muốn hỏi cũng không hỏi dược nữa....
Những năm qua tôi luôn nhớ thằng bé. Đặc biệt là mùa đông hằng năm vào sinh nhật thằng bé, tôi đều lén lút khóc một trận." Nói đến đây, Tần Ba không khỏi đỏ mắt, "Vốn tôi cho rằng cả đời này sẽ không còn được gặp con nữa. Mấy ngày trước chuyện của cô và anh Sở bị lên báo, tôi đã nhìn thấy Tô Thời. Điều kỳ lạ là lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé tôi đã có một cảm giác thân thuộc."
"Có lẽ vì tôi đã gây nghiệp nên ông trời đã trừng phạt tôi. Mấy năm nay tôi và chồng không thể sinh con."
Cô ta dừng lại một lát, muốn nói lại thôi: "Cô Tô, cô có thể trả Tô Thời lại cho tôi không? Cả đời này tôi sẽ cảm kích cô!"
"Tôi đảm bảo, tôi và chồng nhất định sẽ yêu thương thằng bé, sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt, yêu nó, nuôi dưỡng nó."
Tô Vy Trần trầm mặc một lát, khẽ nói: "Để tôi suy nghĩ."
Tần Ba vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Thật sao? Cô Tô, cô nói thật sao?"
Tô Vy Trần cắn môi, gật gật đầu.
Tần Ba lại một lần nữa nói cảm ơn: "Cô Tô, cảm ơn cô. Đại ơn đại đức của cô, cả đời này tôi sẽ không quên!"
Ngày hôm đó, Sở An Thành và Tô Vy Trần hẹn nhau cùng ăn cơm, Tô Vy Trần nói sau khi kết thúc công việc sẽ đến thẳng đó.
Lái xe qua một cửa hàng hoa, Sở An Thành tâm huyết dâng trào dừng lại, đi đến chọn mua một bó hoa hồng.
Vì dây dưa một chút đó nên đến nhà hàng muộn một chút. Từ xa Sở An Thành đã nhìn thấy Đinh Tử Phong và Tô Vy Trần ở bên nhau, anh ta hôn lên má Tô Vy Trần sau đó đứng dậy rời đi.
Sở An Thành cứng đờ ngồi trong xe, sau khi đi vào sắc mặt đường nhiên đã cực kỳ khó coi.
Khi ăn cơm, Tô Vy Trần còn liều lĩnh hỏi anh: "Khi nào anh quay về Mỹ?"
Sở An Thành sững người. Anh đặt dao dĩa xuống, bình thản nhìn cô nói: "Em có ý gì? Em muốn anh rời khỏi Lạc Hải như vậy hả?"
Lúc này, bóng dáng Đinh Tử Phong tiến vào tầm mắt của hai người, anh ta ngồi xuống sát bên Tô Vy Trần như chỗ không người, tự nhiên thoải mái mỉm cười với Sở An Thành: "Xin chào anh Sở."
Sắc mặt Sở An Thành xanh lét, không trả lời bất cứ điều gì.
Tô Vy Trần chậm rãi nói: "Thực ra tôi vẫn luôn không nói với anh, nửa năm nay anh rời đi, tôi và Đinh Tử Phong thường xuyên hẹn hò."
Đinh Tử Phong mỉm cười nắm tay cô, đan chặt mười ngón tay với cô, tuyên bố chủ quyền: "Tôi và Tô Vy Trần lấy hôn nhân làm mục tiêu hẹn hò. Khi hết hôn, mời anh Sở chắc chắn phải đến uống rượu mừng của chúng tôi."
Sở An Thành yên lặng không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tô Vy Trần, như đang đợi cô lên tiếng.
Tô Vy Trần cụp mắt: "Anh Sở, có lẽ một vài thái độ của tôi khiến anh hiểu nhầm. Nếu là như vậy thì tôi xin lỗi anh."
Sở An Thành khoang hai tay trước ngực: "Ý của em là trong những ngày qua, những nụ hôn của em đều là trò chơi? Vẫn luôn là một mình tôi tình nguyện, tự mình đa tình?"
Tô Vy Trần nghe thấy giọng mình thờ ơ vang lên: "Đúng, luôn là anh hiểu nhầm."
Sắc mặt Sở An Thành lập tức trầm xuống, anh nghiến rang nghiến lợi nói: "Tô Vy Trần, em nói lại một lần nữa xem."
"Đúng, luôn là anh hiểu nhầm." Tô Vy Trần lặp lại nhấn mạnh từng chữ.
Sở An Thành đẩy mạnh ghế ra, xoay người đi ra khỏi nhà hàng.
Trong nhà hàng, xuyên qua bức tường thủy tinh trong suốt sát sàn, Tô Vy Trần đờ đẫn nhìn xe của anh rời đi trong nháy mắt, rời đi quyết đoán.
Đồ lừa đảo! Tô Vy Trần là đồ lừa đảo bắt cá hai tay! Bao nhiêu năm như vậy rồi vẫn bắt cá hai tay.
Nhưng điều đáng buồn là bao nhiêu năm như vậy, cô vẫn có năng lực dễ dàng tổn thương anh.
Những hình ảnh của quá khứ giống như những thước phim không ngừng lướt qua trong đầu.
Sở An Thành đạp mạnh chân phanh – không đúng. Mấy ngày nay Tô Thời chưa từng nhắc đến chuyện này, anh cũng không hề nhìn thấy Đinh Tử Phong đến nhà họ Tô. Nếu như Đinh Tử Phong và Tô Vy Trần thật sự có chuyện đó thì tối đó Tô Thời sẽ không chất vấn anh như vậy.
Mình tuyệt đối không thể bị ghen tuông làm mờ mắt.
Sở An Thành bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận tất cả, càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường. Vì vậy anh chuyển hướng, chẩn bị quay lại nhà hàng thăm dò.
Xe vừa đến cửa nhà hàng anh đã nhìn thấy Tô Vy Trần. Chỉ là rất kỳ lạ, cô bò trên nền đất, hai tay sờ loạn trên mặt đất. Còn chiếc kính cô vừa đeo ban nãy thì ở phía trước bên phải của cô.
Cô bị sao vậy? Mới có một lát mà Đinh Tử Phong đã đi đâu rồi? Sở An Thành tiến lại gần cô từng bước một, cũng âm thầm quan sát cô.
Tô Vy Trần vẫn cứ mò tìm trên nền đất – mí mắt cô cụp xuống, từng giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài theo xương gò má.
Sở An Thành cố gắng kiềm chế sự kích động muốn tiến lên đỡ cô, anh ngồi xổm xuống cách một đoạn, giơ tay ra nhặt kính lên, đưa cho cô.
Tô Vy Trần vẫn chưa phát hiện ra, cô mò thêm mấy cái cuối cùng chạm được vào. Tô Vy Trần giơ tay lau qua loa mắt kính rồi nói cảm ơn với người tốt bụng: "Cảm ơn ạ..."
Câu nói của cô bỗng im bặt.
Sở An Thành túm lấy tay phải của cô, nghiêm nghị nói: "Tô Vy Trần, bây giờ tốt nhất là em nói với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Bằng không chuyện tiếp theo đây anh đảm bảo sẽ khiến em ấn tượng sâu sắc cả đời này."
Tô Vy Trần ngập ngừng không nói.
Sở An Thành nói: "Được, em không nói phải không!" Anh kéo cô bá đạo đi về phía chiếc xe: "Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem rốt cuộc mắt em bị làm sao, những chuyện khác anh sẽ tính sổ với em từng chuyện một."
Tô Vy Trần giãy giụa: "Em không đi! Anh thả em ra..."
Tô Vy Trần bị anh túm lên xe, chiếc xe lái thẳng đến bệnh viện Diệp thị của Lạc Hải.
Văn phòng làm việc của Lý Trường Tín – bệnh viện Diệp thị.
Lý Trường Tín nhìn Tô Vy Trần bị Sở An Thành cưỡng chế kéo đến, trầm mặc một lát rồi nói: "Anh Sở, bệnh của cô Tô này không cần phải kiểm tra nữa, mấy năm trước cô ấy chính là bệnh nhân của tôi."
Sở An Thành bất ngờ ngẩng đầu: "Mấy năm trước? Anh nói cô ấy đã ở đây khám bệnh mấy năm rồi?" Nhà họ Sở và Diệp thị có quan hệ rất sâu, Sở An Thành đương nhiên không cần khách sáo.
Lý Trường Tín nói: "Phải, nhưng cũng không phải. Sáu bảy năm trước cô Tô đã được chẩn đoán ở chỗ tôi, khi đó chẩn đoán cô ấy có một khối u nhỏ trong não. Khi đó tôi đã bàn bạc với cô ấy và bố mẹ cô ấy về chuyện nằm viện phẫu thuật. Nhưng sau lần đó cô Tô không đến bệnh viện chúng tôi nữa, mất liên lạc với chúng tôi. Mãi đến gần đây cô Tô lại một lần nữa đến đây, khi đó một bác sĩ khác của khoa sọ não phụ trách, do bệnh tình của cô ấy đã rất nghiêm trọng, sau khi trải qua hội chẩn của khối thì mới do tôi tiếp nhận phụ trách."
Sở An Thành hít sâu một hơi: "Não cô ấy có khối u? Lành tính hay ác tính?"
Lý Trường Tín gật đầu: "Theo kết quả của các xét nghiệm trước mắt phán đoán, chắc hẳn là lành tính. Nhưng u não bất luận là lành tính hay ác tính đều sẽ dẫn đến tăng áp lực nội sọ, chèn ép tổ chức não, dẫn đến tổn thương thần kinh trung ương, đều có khả năng gây nguy hiểm tính mạng. Anh nghĩ xem bao nhiêu năm qua, trong đầu luôn chôn một quả bom hẹn giờ...:
Lòng bàn tay Sở An Thành dính dớp đầy mồ hôi: "Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân gây ra việc cô ấy mất trí nhớ?"
Lý Trường Tín nói: "Do cô Tô không nhớ chính xác thời gian cụ thể cô ấy mất trí nhớ cho nên chúng tôi không thể chẩn đoán rốt cuộc là do khối u trong não chèn ép hệ thống thần kinh tạo thành, hay là do cô ấy tận mắt chứng kiến cái chết thảm khốc của bố mẹ trong tai nạn xe kí©ɧ ŧɧí©ɧ tạo thành, hoặc là kết quả của cả hai cùng tác dụng."
"Vậy tình huống như vậy là vĩnh viễn sao? Sau này có hồi phục lại không?"
"Theo lời cô Tô nói, sáu năm qua cô ấy chưa từng nhớ lại hình ảnh nào của quá khứ, nên khả năng vĩnh viễn là rất cao. Nhưng mà não bộ của con người là thứ thần bí nhất trên thế giới, không ai có thể đưa ra một khẳng định tuyệt đối hay phủ định cả. Hy vọng anh Sở có thể hiểu."
"Tôi phát hiện hình như mắt cô ấy cũng không bình thường, cô ấy không nhìn rõ mọi thứ nữa."
Lý Trường Tín lấy chiếc kính trên sống mũi cao thẳng xuốn, xoa xoa mi tâm: "Đây chính là điều tiếp theo đây tôi muốn nói với anh. Sáu năm nay khối u trong não cô ấy không ngừng lớn lên. Ban đầu thì cực kỳ chậm, nhưng từ cuối năm ngoái đã bắt đầu chèn ép vào hệ thuống thần kinh thị giác, thị lực của cô ấy càng ngày càng giảm. Lần kiểm tra gần nhất là mấy ngày trước, mắt cô ấy đã gần mất ánh sáng rồi..."
Một đêm nào đó của mấy ngày trước, Lý Trường Tín đang trực thì nhận được điện thoại của Tô Vy Trần: "Bác sĩ Lỹ, tôi là Tô Vy Trần. Hình trạng của tôi hình như nghiêm trọng hơn rồi."
"Vậy ngày mai cô nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra chi tiết não bộ. Nếu có thể thì cố gắng nhanh chóng phẩu thuật. Cô Tô, tình trạng của cô thật sự không mấy lạc quan."
Kết quả là báo cáo kiểm tra ngày hôm sau khiến Lý Trường Tín kinh ngạc vô cùng, anh ấy lập tức khuyên Tô Vy Trần cần phải nằm viện điều trị: "Cô Tô, nếu tình trạng trước mắt tiếp tục phát triển, nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, cô sẽ mất đi ánh sáng."
Nhưng Tô Vy Trần vẫn từ chối nằm viện. Cô chỉ sững sờ một lát rồi gần như bình tĩnh tiếp nhận sự thật: "Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ Lý, khiến anh lo lắng rồi. Nhưng tôi tạm thời vẫn chưa thể nằm viện..."
Lý Trường Tín hết cách, chỉ có thể bảo cô giữ liên lạc với anh ấy bất cứ lúc nào.
Sở An Thành thất thanh hỏi: "Sau một tháng sẽ mất đi ánh sáng?"
Hóa ra đây là nguyên nhân cô đeo kính và thường xuyên bị vấp ngã.
Lý Trường Tín nói: "Phải. Trước mắt nó đã chèn ép, đẩy lệch tổ chức não bộ bình thường, làm cho áp lực nội sọ của cô Tô tăng cao. Tình trạng của cô Tô đã rất nguy hiểm, cẩn phải lập tức điều trị. Nhưng về phía bệnh viện chúng tôi vẫn tôn trọng bất cứ quyết định nào của cô Tô."
"Đối với tình trạng của cô ấy, anh có phương án điều trị không?"
"Trước mặt tôi sẽ chủ yếu ổn định tình trạng bệnh, giảm áp lực nội sọ, giảm chèn ép tổ chức não, giảm gánh nặng thần kinh thị giác, tôi đã kê cho cô ấy một ít thuốc rồi. Nhưng như vậy chỉ trị phần ngọn không trị được phần gốc, chỉ có thể kéo dài thời gian mù lòa thôi."
"Tỉ lệ thành công của phẫu thuật là bao nhiêu?"
"Tổn thương chưa xác định được, tỉ lệ thành công chỉ khoảng ba mươi phần trăm. Cho nên cô Tô vẫn luôn không đồng ý phẫu thuật."
Mạch máu giống như bị hút cạn trong nháy mắt, cả người Sở An Thành lạnh lẽo: "Tình huống xấu nhất là gì?"
"Có thể liệt toàn thân, trở thành người thực vậy, hoặc phẫu thuật thất bại."
Ngày mùa thu dần chuyển lạnh, rượu đã tràn ngập phòng khách. Tô Vy Trần ngồi lặng yên trong quầng sáng sặc sỡ, mí mắt khẽ cụp, lông mi khẽ run.
Sở An Thành ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Tô Vy Trần, vì sao em không nói cho anh?"
"Vừa nãy anh đã gọi điện thoại cho Lăng Tiêu. Cậu ta nói năm đó cậu ta chỉ diễn kịch cùng em thôi, em không hề thích cậu ta chút nào. Cho dù năm ngoái cậu ta gặp lại em, em cũng không hề thích cậu ta giống như giữa nam và nữ."
"Còn nữa, em cũng đừng nghĩ lấy Đinh Tử Phong ra làm lá chắn. Nếu em ở bên cạnh anh ta, thì đã ở bên nhau tám trăm năm rồi, không cần đợi đến bây giờ."
Tô Vy Trần không lên tiếng.
"Tô Vy Trần, vì sao em lại muốn đẩy anh ra một lần nữa?"
"Em sợ sẽ liên lụy đến anh, đúng không? Em hy vọng anh sống hạnh phúc đúng không?" Sở An Thành giơ tay chạm từng chút một vào mặt cô, giọng nói của anh trầm ấm, tựa như đang tỉ tê, "Nhưng Tô Vy Trần à, em biết anh muốn gì không? Em biết định nghĩa hạnh phúc đối với anh là gì không?"
Sở An Thành dịu dàng nắm tay cô, đan mười ngón tay với cô: "Vẫn luôn là em! Tô Vy Trần!"
Nước mắt Tô Vy Trần đọng lại trên hàng mi, run rẩy ngước mắt.
"Những năm qua anh luôn hận em. Đó là vì trong tất cả những bức tranh hạnh phúc của anh đều có một người, cô ấy là Tô Vy Trần. Cô ấy không ở bên cạnh anh, tất cả hạnh phúc của anh đều không thể gọi là hạnh phúc."
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, "lách tách" rơi vào lòng bàn tay của Sở An Thành.
Tô Vy Trần nước mắt đầy mặt: "Có thể em sẽ mù, sẽ không nhìn thấy gì nữa, cũng rất có thể sẽ chết, còn có thể thành người thực vậy, ngay cả sống cũng không thể tự mình làm chủ..."
"Anh biết, bác sĩ đã nói rõ với anh rồi."
"Cho dù phẫu thuật thành công, cũng có thể cả đời này em không thể hồi phục trí nhớ được nữa..."
"Anh biết. Nhưng như vậy thì liên quan gì? Tất cả mọi thứ anh nhớ là được. Chỉ cần em muốn biết, anh có thể kể cho em từng chuyện. Không vội, bổi vì anh có cả một đời, từ từ kể cho em..."
Một đời, ba chữ đẹp biết bao!
Một đời của cô và Sở An Thành.
Nhưng sẽ có một đời sao?
HOÀN CHÍNH VĂN.