Lại là một thứ bảy nữa, sáng sớm tinh mơ Tô Vy Trần đã bị Tô Thời gọi dậy: "Tô Vy Trần, Tô Vy Trần, đến công viên Thấp Địa chạy bộ với em và Sở sư huynh đi."
Tô Vy Trần ngái ngủ lật người: "Không đi, không đi."
Tô Thời đứng chống nạnh ở đầu giường cô: "Tô Vy Trần, dậy mau. Chị phải đi! Chị là một người mẫu đấy, không những không quản lý được cái miệng, mà còn không để ý đến vóc dáng của mình. Nếu cứ tiếp tục như thế thì chị thất nghiệp thật đấy!"
Sự nghiệp "oanh tạc" của Tô Thời càng ngày càng tiến bộ. Tô Vy Trần bất đắc dĩ vò mái tóc dài của mình rồi vén chăn bò dậy: "Được rồi, được rồi. Chị đi. Chị đi là được chứ gì!"
Bấy giờ Tô Thời mới hài lòng đi ra: "Em với Sở sư huynh đợi chị dưới nhà. Cho chị mười phút chải đầu rửa mặt thay quần áo."
Tô Vy Trần vội vàng chải đầu rửa mặt, khi thay xong một bộ quần áo vận động đi xuống lầu, cả nguời vẫn đang trong trạng thái ngáp ngắn ngáp dài buồn ngủ. Hình thành sự tương phản rõ ràng với cô chính là hai con người Tô Thời và Sở An Thành tinh thần phơi phới, mặt mày rạng rỡ.
Lạc Hải buổi sáng sớm, cỏ cây còn đang ngậm sương, không khí trong lành. Ba người chạy chậm ven bờ hồ của công viên Thấp Địa.
Tế bào vận động của Sở An Thành cực tốt, vừa chạy bộ còn vừa sửa chữa tư thế chạy của Tô Thời: "Tô Thời, nhấc chân cao hơn chút nữa. Biên độ vung tay phối hợp rộng hơn!"
Tô Vy Trần hổn hển theo sau hai người. Tô Thời còn thỉnh thoảng ngoảnh đầu gào cô: "Tô Vy Trần, nhanh lên, nhanh nữa lên."
Tập thể dục buổi sáng nhưng Sở An Thành vẫn không quên trọng trách giáo dục: "Tô Thời, muốn thành một nghệ sĩ piano. Tất nhiên phải chơi đàn giỏi. Nhưng trên đời này người đàn giỏi có rất nhiều, làm sao em mới có thể khác với mọi người nhỉ?"
Tô Thời lắc lắc đầu.
Sở An Thành: "Điều này phải dựa vào năng lực và nhận thức của bản thân mỗi người. Những cảm xúc vui buồn thương giận thuộc về em, mỗi một nơi đẹp đẽ trên thế giới này thuộc về em: ví dụ như niềm hạnh phúc khi được nếm thử món ngon, cảm nhận mà du lịch mang tới, những thử thách của bất đồng văn hóa, thậm chí mỗi một đóa hoa, mỗi một bản nhạc hay ho, mỗi một cuốn sách, đều phải nhớ mở lòng ra, để trải nghiệm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Một người có nhiều kinh nghiệm, thì những điều anh ta bộc lộ ra sẽ càng khác những người khác."
"Những điều anh nói chưa chắc đã đúng tất cả. Trên con đường học đàn, cần sự nỗ lực và trải nghiệm của em hơn."
Mặc dù vị Sở An Thành này không thích cô lắm nhưng Tô Vy Trần vẫn không thể không thừa nhận, Sở An Thành quả thực đã dùng mười hai phần tâm sức dạy dỗ Tô Thời. Về mặt chuyên môn anh yêu cầu nghiêm khắc và tận tâm dạy dỗ cậu. Cùng với đó anh lại tận lực bảo vệ tính cách vốn có của Tô Thời, dành cho cậu đầy đủ thời gian, để cậu bộc lộ trọn vẹn bản thân trong âm nhạc.
Hơn nữa bản thân Sở An Thành càng xuất sắc. Cho dù bây giờ anh đã thành công và nổi tiếng, nhưng thời gian anh luyện đàn mỗi ngày không bao giờ ít hơn hai tiếng.
"Còn nữa, sức khỏe cũng quan trọng vô cùng. Chỉ khi có một cơ thể khỏe mạnh mới có thể chơi đàn tốt hơn, mới có thể bước càng xa trên con đường này. Đúng không?"
Tô Thời gật đầu thật mạnh, biểu cảm đó chỉ thiếu chưa quỳ xuống thôi. Tô Vy Trần nhìn thấy vậy lại cảm thán: Chỉ sợ trong lòng Tô Thời bà chị này đã sớm bị Sở An Thành thay thế không còn chỗ đứng nữa rồi.
Tô Vy Trần đang trầm mặc tiếp nhận "số phận bi thảm" của mình, thì chân phải đột nhiên bị vấp vào bậc thêm, loạng choạng bổ nhào ra đất, ngã một cú "vồ ếch".
Tô Thời vội đỡ cô dậy: "Tô Vy Trần, chị không sao chứ?"
Mặc quần áo dày nên tay chân cũng không bị sao. Chỉ ngã một cú "quá đẹp" thôi, quả thực không dám nhìn. Tô Vy Trần xấu hổ lè lưỡi: "Không sao không sao."
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu đen, làn da mịn màng trắng nõn như mỡ dê. Vốn dĩ Sở An Thành đang khống chế bản thân cố gắng không nhìn cô. Bây giờ lại nhìn thấy cô lè lưỡi, hoạt bát đáng yêu, giống hệt như một thiếu nữ cấp ba. Sở An Thành bỗng dưng ngẩn người, anh lập tức trầm mặt xoay người: "Lượng vận động hôm nay của chúng ta tạm ổn rồi. Đi ăn sáng thôi."
Đang yên đang lành sao anh lại đen mặt?! Tô Vy Trần cảm thấy chẳng hiểu mô tê gì.
Trên đường đi về, cách tiểu khu không xa có một quầy hàng ăn sáng, bà chủ đang nhanh nhẹn dọn dẹp mặt bàn, nom cũng sạch sẽ.
Đôi vợ chồng làm đồ ăn sáng đó đen đen mập mập, mặt mũi sần sùi đỏ ửng sau quá trình dãi nắng dầm mưa. Trên quầy hàng, cậu con trai nhỏ của họ đang nằm bò đọc sách trên mặt chiếc bàn gấp nhỏ.
Đôi vợ chồng thấy ba người họ đi tới, liền cười híp mắt hỏi: "Ba người ăn gì?"
Sở An Thành nói: "Hai phần tào phớ mặn, một phần sữa đậu nành ngọt, một bánh mì một quẩy, một bánh trứng, thêm một phần cơm thịt heo."
Tô Thời nghe mà mặt tròn mắt dẹt: "Sở sư huynh, anh cũng thích ăn mấy thứ này ạ?"
Sở An Thành nhàn nhạt nói: "Đây vốn là bữa sáng thường thấy nhất ở Lạc Hải. Trước đây anh cũng ở Lạc Hải, cũng thường hay ăn."
Tô Thời giống như đã giải được khúc mắc, cười tít mắt nói: "Tô Vy Trần nhà em cũng thích ăn. Mấy món anh gọi, món nào chị ấy cũng thích ăn cực kỳ."
Mãi đến lúc này, Sở An Thành mới từ từ ngước mắt, thờ ơ liếc Tô Vy Trần một cái: "Ồ, vậy sao? Thật trùng hợp quá."
Bà chủ bưng mấy món ăn sáng nóng hổi lên rất nhanh: "Đang nóng đó. Cẩn thận bỏng nhé."
Sở An Thành đẩy sữa đậu nành ngọt đến trước mặt Tô Vy Trần, mình và Tô Thời thì mỗi người một bát tào phớ mặn. Tô Vy Trần có chút kinh ngạc: Sao Sở đại thần biết mình thích uống sữa đậu nành ngọt nhỉ?
Có điều đương nhiên cô không hỏi. Không chừng là chó ngáp phải ruồi đấy chứ! Người ta đã nói người Lạc Hải đều thích ăn mấy thứ này mà.
Chiếc bát sứ thô hoa xanh đế trắng to đùng, sữa đậu nành bốc khói nghi ngút, mang theo hương thơm bay lên. Trong ngày đông, sữa đậu nành nóng nóng ngọt ngọt trượt theo cổ họng xuống, nháy mắt đã khiến cả người ấm áp hẳn lên.
Tô Vy Trần thỏa mãn cảm thán một tiếng: "Trên đời này chỉ có tình yêu và món ngon là không thể phụ."
Sắc mặt Sở An Thành lập tức đông cứng lại. Rất lâu sau anh mới châm chọc nói: "Đáng tiếc, trên đời này mỗi ngày đều có người đang phụ, phụ tình yêu, phụ người yêu mình."
Tô Vy Trần mỉm cười: "Cũng giống như thành phố nào cũng có người giàu kẻ nghèo vậy. Tôi nghĩ cũng chắc chắn có người đang trân trọng, trân trọng tình yêu, trân trọng người yêu mình."
Sở An Thành hừ lạnh một tiếng từ lỗ mũi: "Vậy à?!" Anh lập tức trưng ra khuôn mặt khó ưa, đứng dậy trả tiền: "Bà chủ, hết bao nhiêu tiền vậy?"
Trước khi rời đi anh chỉ nói một câu với Tô Thời: "Đột nhiên anh nhớ ra còn chút việc phải ra ngoài một chút."
Sở An Thành bắt một chiếc taxi trên đường, quyết đoán rời đi.
Mấy câu nói vừa nãy của mình có phải có chỗ nào đắc tội với anh ta không? Trong lòng Tô Vy Trần trống rỗng, một chút manh mối cũng không có.
Như có xương mắc trong họng vậy, lúc này cô cảm thấy sữa đậu nành ngọt lành ấm áp không còn chút vị ngon nào nữa. Tô Vy Trần im lìm uống sữa, mãi đến khi chiếc bát sứ thấy đáy rồi cô mới ngẩng đầu lên.
Bát tào phớ mặn ở trước mặt cô, lá hành màu xanh rắc trên tào phớ trắng, nổi bật, rõ ràng.
Khi đứng dậy rời đi, bà chủ mập mập lùn lùn đi đến dọn bàn, thấy bát tào phớ vẫn chưa động đũa liền nói với cô: "Cô ơi, tôi lấy hộp gói lại cho cô nhé. Đáng tiếc quá."
Tô Vy Trần nói: "Được, cảm ơn chị."
"Đừng khách sáo. Không phải bây giờ đất nước đang đề xướng bảo vệ môi trường sao? Dân thường chúng ta không thể cống hiến gì lớn lao cho đất nước, nhưng phải cố gắng tiết kiệm để bảo vệ mội trường."
Tô Vy Trần gật đầu liên tục: "Bà chủ nói đúng quá. Em phải học tập chị."
Bà chủ xoắn chiếc tạp dề đã cũ nhưng lại sạch sẽ, ngượng ngùng cười.
Cũng không biết Sở An Thành về khi nào, buổi chiều khi cô kéo cửa phòng ngủ ra, liền phát hiện anh và Tô Thời đang ngồi cùng nhau trước chiếc bàn gỗ trong phòng khách chơi trò chơi.
Người qua kẻ lại, dường như đang chơi rất hăng say.
"Nhanh nhanh, bắn nó!" Thỉnh thoảng Tô Thời kêu lên.
"Tô Thời, hay lắm!"
"Sở sư huynh, mau cứu em."
"Được, lần này anh phụ trách giải quyết bọn này."
Chiếc bát nhựa trong suốt cô gói đồ về đang đặt trên bàn, tào phớ đã bị ăn hết sạch.
Ánh mắt Sở An Thành quét qua người đang vươn vai đi ra, cô mặc một chiếc áo phông rộng rãi dài đến gót chân, phía trước in hình một chú chó, vì động tác của cô mà con chó đang yêu đó nhảy nhót trước mắt anh.
Chỉ một giây phút như vậy, Tô Thời đã loạn cào cào, điên cuồng ấn bàn phím: "Sở sư huynh, anh đang làm gì thế? Anh bị chúng nó bao vây rồi, mau bắn đi! Ai ya, anh chết rồi!"
"Vậy đánh thêm một ván nữa."
Từng ngày từng ngày trôi qua cực nhanh, chuyển đến nhà họ Sở chưa lâu đã đến sinh nhật Tô Thời.
Hôm đó, Đinh Tử Phong sớm nói phải chúc mừng Tô Thời đã sắp xếp xong mọi thứ.
Buổi tối, Đinh Tử Phong đi lấy bánh kem xong, anh ấy gọi cho Tô Vy Trần: "Mười phút nữa anh đến, hai người có thể chuẩn bị ra cửa rồi."
Tô Thời do dự hỏi: "Tô Vy Trần, em có thể mời Sở sư huynh đón sinh nhật cùng em không?" Tô Thời rất hợp Sở An Thành, cùng ăn cùng ở một nhà nhưng tựa hồ vẫn không đủ, thằng bé hận không thể cùng chung phòng với Sở sư huynh.
"Đương nhiên là được. Nhưng mà có khả năng Sở su huynh của em có việc bận, không chắc rảnh đâu."
Thỉnh thoảng họ ra ngoài với Đinh Tử Phong, Sở đại thần đều từ chối đi cùng. Dần dần trong lòng Tô Vy Trần cũng hiểu chuyện gì. Nhưng đối mặt với Tô Thời, cô cũng không nỡ nói thẳng, chỉ có thể khéo léo "tiêm phòng" trước cho Tô Thời, tránh để cậu buồn khi hy vọng rồi thất vọng.
"Sở sư huynh không bận, chị thấy anh ấy ở nhà suốt ngày không ra ngoài mà."
Tô Thời nói xong liền chạy lên lầu hỏi Sở An Thành, không lâu sau cậu đã híp mắt đi xuống nói với Tô Vy Trần: "Sở sư huynh đồng ý. Bảo chúng ta đợi một chút."
Chuyện này hơi ngoài dự đoán của Tô Vy Trần, cô thầm nghĩ: Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật Tô Thời. Sở đại thần không thể từ chối!
Đinh Tử Phong vừa vào đến cửa đã nghe thấy một câu không đầu không cuối, liền hỏi: "Anh ta đồng ý cái gì vậy?"
Tô Thời đáp: "Sở sư huynh đồng ý đi ăn cùng chúng ta, đón sinh nhật với em."
Thực ra Đinh Tử Phong cũng không muốn Sở An Thành đi cùng lắm, nhưng không tiện thể hiện ra mặt, chỉ nói: "Được, đông người càng vui."
Cũng không biết khi nào Sở sư huynh xuống, Tô Thời nhàm chán giơ tay ra trước mặt Tô Vy Trần: "Tô Vy Trần, móng tay em hình như dài hơn rồi."
Tô Vy Trần lấy cái cắt móng tay trong tủ ra, vỗ vỗ sàn nhà, "Qua đây ngồi."
Móng tay và móng chân Tô Thời, từ nhỏ đến lớn đều do Tô Vy Trần phụ trách cắt, chưa bao giờ nhờ đến người khác.
Tô Thời không chỉ hỏi một lần: "Tô Vy Trần, đợi đến khi em mười tám tuổi chị vẫn cắt móng tay cho em chứ?"
Câu trả lời của Tô Vy Trần là véo mặt cậu: "Vậy em muốn Tô Vy Trần cắt cho em không?"
"Đương nhiên muốn!" Tô Thời trả lời rất nhanh. Nhưng thỉnh thoảng cậu cũng sẽ buồn rầu: "Tô Vy Trần, đến khi em mười tám tuổi chắc chắn chị đã kết hôn, có con của mình rồi. Đến lúc đó chị không thương em nữa."
Tô Vy Trần chỉ cười: "Vậy chị cũng phải lấy chồng chứ!"
Tô Thời trưởng thảnh sớm chán nản không thôi: "Tô Vy Trần, sớm muộn gì chị cũng sẽ lấy chồng."
Từ nhỏ Tô Thời đã mất bố mẹ, bình thường thằng bé che giấu rất kỹ, nhưng trong lòng luôn thiếu cảm giác an toàn. Vì hiểu nên Tô Vy Trần luôn yêu thương cậu. Thế nên mỗi lần cô đều xoa đầu cậu và nói: "Tô Thời, em nghĩ nhiều quá đấy. Tô Vy Trần sẽ luôn yêu thương em."
"Thật không? Tô Vy Trần."
"Thật hơn trân châu!"
"Chúng ta ngoắc tay."
"Được!"
"Ngoắc tay, một ngàn năm không thay đổi..."
"Một ngàn năm á. Vậy không phải chúng ta sẽ thành yêu tinh ngàn năm sao?"
"Cho dù là yêu tinh ngàn năm Tô Vy Trần cũng phải ở bên cạnh Tô Thời."
Mỗi lần Tô Thời đều nói như vậy, nghe đến độ trái tim Tô Vy Trần mềm như bông: "Được."
Khi Sở An Thành đi từ cầu thang xuống, Đinh Tử Phong đứng dậy từ chiếc sofa trong phòng khách, mỉm cười giơ tay tự giới thiệu: "Chào anh Sở. Lần trước gặp vội quá, chưa kịp tự giới thiệu. Tôi là Đinh Tử Phong." Bình thường khi tan làm, Đinh Tử Phong sẽ đích thân đưa Tô Vy Trần đến cổng. Nhưng ngoại trừ lần đầu tiên, anh ấy chưa từng chạm mặt Sở An Thành.
Sở An Thành lạnh lùng nhìn anh ấy một cái rồi mới chậm chạp giơ tay bắt tay anh ấy.
Đinh Tử Phong khách sáo chào hỏi anh: "Anh tùy ý ngồi."
Nghe vậy, rõ ràng sắc mặt Sở An Thành hơi cứng đờ, đúng lúc đó một gương mặt cười đáng yêu thò ra từ chỗ sofa, vẫy tay với anh: "Sở sư huynh, em ở đây."
Sở An Thành thong dong bước qua, hình ảnh hai chị em cắt móng tay cho nhau lọt vào mắt anh.
Lúc này ráng chiều màu vàng nhạt dịu dàng uyển chuyển xuyên qua lớp thủy tinh sát sàn, yên lặng chiếu lên hai người họ. Nền đất sạch sẽ bóng loáng, Tô Vy Trần khoanh chân ngồi trên đó, cô túm chân Tô Thời, mắng: "Không được quay lung tung. Nhỡ đâu chị cắt mất ngón chân em thì em tiêu đời!"
Tô Vy Trần mặc một chiếc áo len cổ tròn rộng rãi màu xanh lam, lộ ra cần cổ thon dài mịm màng. Cả người cô thì chăm chú chuyên tâm, toàn bộ tâm tư đều đặt trên ngón chân của Tô Thời, tựa hồ căn bản không chú ý Sở An Thành đi tới.
Sở An Thành như bị điểm huyệt, anh bất động nhìn mấy giây, rồi như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên im lặng xoay người, bước nhanh đi thẳng lên lầu.
Đinh Tử Phong kinh ngạc sững sờ tại chỗ: "Anh Sở này bị sao vậy? Anh ta vừa xuống mà."
Tô Vy Trần nhún vai, biểu thị không biết.
Đinh Tử Phong nén giọng nói: "Tô Vy Trần, vị Sở đại thần này quả thực có chút cổ quái. Có phải tất cả nghệ thuật gia đều kỳ lạ như thế không?"
Tô Thời nghe xong lập tức phản bác: "Đâu có! Sở sư huynh không cổ quái chút nào."
Tô Vy Trần thì cười nhàn nhạt, hỏi lại Đinh Tử Phong một câu: "Nói như anh không phải nghệ thuật gia ý!"
Đinh Tử Phong bày ra biểu cảm ngạc nhiên cực độ: "Anh á? Em đừng dọa anh. Anh thành nghệ thuật gia lúc nào!" Sau đó anh ấy mới bừng tỉnh ngộ, điều Tô Vy Trần nói chính là "phong cách ăn mặc chán chường" một chiếc áo khoác da phối với quần bò rách gối của anh.
Một lúc lâu sau, Sở An Thành mới lại quay xuống, trên tay nhiều thêm một chiếc hộp, anh tặng cho Tô Thời: "Vừa nãy anh quên cầm quà. Chúc em sinh nhật vui vẻ!" Lời nói này có vài phần giống như đang giải thích.
Tô Vy Trần cảm thấy rất ngại: "Anh Sở, không cần lãng phí. Năm nào cũng sinh nhật mà."
Giọng nói của Sở An Thành rất lạnh, giống hệt như đôi mắt màu mực của anh, không có một chút ấm áp nào: "Là một phần quà mấy năm trước tôi nhận được, tặng lại cho Tô Thời thôi. Không tốn tiền nên không coi là lãng phí."
Tô Thời nhận lấy bằng hai tay, lễ phép cúi người cảm ơn: "Cảm ơn Sở sư huynh."
Sở An Thành cười cười: "Mở ra nhìn xem, thích không?"
Nụ cười này dịu dàng ấm áp, khác hẳn thái độ đối với Tô Vy Trần. Tô Vy Trần biết mình không phải đã nghĩ nhiều. Nhưng cô hoàn toàn không hiểu chuyện này là sao.
Đinh Tử Phong chứng kiến hết thảy, trong lòng dao động.
Vừa mở hộp ra, Tô Thời đã kêu lên một tiếng "A", cậu vô cùng kinh ngạc ngước mắt, nói năng lộn xộn: "Sở sư huynh, đây....đây là.... dấu tay của Chopin sao?"
Sở An Thành gật đầu. Tô Thời vô cùng thành kính giơ dấu tay lên bằng hai tay, ánh mắt kích động yêu thích lưu luyến rất lâu trên đó. Nhưng cuối cùng cậu giơ lên trả lại cho Sở An Thành: "Sở sư huynh, phần quà này quý giá quá. Em không thể nhận được."
Sở An Thành xoa đầu cậu: "Nhận đi. Dấu tay này chỉ khi ở trong tay người thực sự thích nó mới biết quý trọng. Người bình thường lại cảm thấy cực kỳ bình thường, đặt trong nhà còn chê chiếm chỗ ấy chứ!"
Ánh mắt Tô Thời chuyển về phía Tô Vy Trần, dò hỏi thực sự có thể nhận sao. Nhưng một người ngoại đạo ù ù cạc cạc như Tô Vy Trần đâu biết mức độ quý giá của dấu tay này? Cô liền gật đầu. Vì thế Tô Thời vui sướиɠ nhận lấy.
Một đoàn bốn người đi đến cửa hàng đồ tây Tô Thời thích ăn nhất.
Đinh Tử Phong khách sáo mời Sở An Thành: "Thầy Sở, anh thích ăn vị gì?" Anh ấy không nhìn thực đơn lấy một cái, chỉ thuận miệng hỏi chị em Tô Thời một câu: "Hai người như cũ chứ?"
Tô Thời gật đầu. Đinh Tử Phong liền gọi phục vụ tới, gọi bít tết RibEye Tô Thời thích nhất, bít tết nấm cục của Tô Vy Trần, Pastrami* cùng với một chai vang đỏ của mình.
*Pastrami- thịt bò ướp hun khói đặc biệt nổi tiếng của người New York.
Sở An Thành nhìn thẳng vào menu, vài giây sau anh gập menu lại nhàn nhạt nói: "Tôi cũng gọi một phần bít-tết RibEye."
Bít tết của Tô Thời lên đầu tiên. Đinh Tử Phong không chần chừ chuyển chiếc đĩa nóng hổi đến trước mặt mình, cắt miếng bít tết thành những miếng nhỏ vừa ăn rồi mới mỉm cười đẩy cho cậu bé: "Ăn đi."
Dưới ánh đèn, sự yêu thương chiều chuộng nơi đáy mắt Đinh Tử Phong tựa như nước suối chảy, đầy ắp tựa như sắp chảy ra ngài.
Tô Thời nói cảm ơn, miệng ngọt vô cùng: "Anh Đinh lúc nào cũng tốt với em nhất."
Tô Vy Trần bật cười: "Tô Thời, em chính là một đứa "có ăn dẻo miệng" điển hình. Từ nhỏ đến lớn chị có dạy em thế đâu."
Tô Thời ra vẻ: "Em là thiên tài số 1, biết tự học!"
Đinh Tử Phong chống lưng cho Tô Thời: "Anh thích Tô Thời như thế. Khiến người ta thích biết bao nhiêu!"
Tô Vy Trần không khỏi lắc đầu thở dài: "Đinh Tử Phong, em phát hiện anh mới là tên đầu sỏ dạy hư Tô Thời."
Đinh Tử Phong nói: "Được được được. Trách nhiệm đều thuộc về anh. Ai bảo anh coi Tô Thời là em trai mình chứ."
Tô Thời nói: "Em nhớ lần trước còn có người nói em là con trai nữa cơ."
Đinh Tử Phong cười nói: "Ha ha, anh cũng muốn thế. Nhưng mà anh không sinh được cô con gái lớn bằng chị em."
Bởi vì Sở An Thành mặt mày nặng nề, không tùy tiện cười nói ngồi trước mặt, nên Tô Vy Trần không tiện suồng sã quá, bằng không cô rất muốn dùng chân đá Đinh Tử Phong. Cô hừ lạnh một tiếng: "Đinh Tử Phong, anh cứ tiếp tục "làm bậy" với em đi, mai với ngày kia em đình công."
Đinh Tử Phong cười: "Anh thề, anh thực sự không nghĩ thế."
Tô Vy Trần lườm anh ấy: "Vậy anh cười bừa bãi thế làm gì!"
Đinh Tử Phong nói: "Thật dã man! Lẽ nào anh cười cũng phải được em phê chuẩn!"
Sở An Thành đột nhiên kéo ghế ra, bất ngờ đứng dậy: "Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát."
Sau khi anh đi, Đinh Tử Phong đè thấp giọng hỏi họ: "Hai người thực sự không cảm thấy vị Sở đại thần này có chút lạ sao?!"
Tô Thời lắc đầu: "Không ạ. Sở sư huynh rất tốt."
Sở An Thành mất tích vài phút sau đó quay lại, rồi lại khách khí nói một câu "Xin lỗi".
Rất nhanh, đồ ăn họ gọi đã được mang lên.
Tô Thời đợi mọi người cùng dùng bữa, cậu xiên một miếng bít tết, nghiêng người bón lên miệng Tô Vy Trần, ngoan ngoãn nói: "Tô Vy Trần, em hoàn toàn không nhớ hình dáng của bố mẹ nữa rồi, nếu như không có chị, chắc chắn em đã chết đói từ lâu. Chị là chị gái của em, cũng là một nửa bố mẹ của em. Cho nên miếng bít tết đầu tiên là báo đáp chị. Chị nhất định phải ăn."
Rõ ràng Tô Vy Trần đã bị Tô Thời làm cho cảm động, cô cụp hàng mi đang run xuống, che đi đôi mắt ẩm ướt, há miệng ăn miếng bít tết.
Tô Thời mong đợi nhìn cô: "Tô Vy Trần, ngon không?"
Tô Vy Trần gật đầu: "Ừm. Ngon lắm."
Đinh Tử Phong nói: "Tô Thời, của anh đâu?"
Tô Thời cũng xiên một miếng cho anh ấy. Đinh Tử Phong vừa thưởng thức vừa gật gù: "Ngon."
Người ngoài không biết sự tình nhìn vào chắc chắn sẽ cho rằng ba người vừa nói vừa cười là một nhà ba người.
Sở An Thành trầm mặc im lìm ngồi trước mặt Tô Vy Trần và Đinh Tử Phong, anh một mực cụp mắt xuống, sắc mặt nhàn nhạt. Lúc này anh khẽ lắc ly rượu, uống một hơi cạn sạch số rượu trong ly.
Đinh Tử Phong đặt bánh kem Lava Chocolate. Tô Thời ước nguyện xong rồi cắt một miếng bánh to cho Tô Vy Trần: "Socola chị thích ăn nhất. Hôm nay là sinh nhật em, chị có thể không cần kiêng."
"Nô tì tạ chủ long ân." Tô Vy Trần làm mặt quỷ, nồng nhiệt thưởng thức món ngon.
Đinh Tử Phong chỉ Tô Vy Trần: "Tô Vy Trần, chỗ này dính." Tô Vy Trần dùng tay lau qua loa.
"Chỗ này vẫn còn." Tay Đinh Tử Phong đột ngột với qua.
Tô Vy Trần không kịp phòng tránh, mở mắt trừng trừng nhìn đầu ngón tay của Đinh Tử Phong dần tiến đến gần, dịu dàng lau cho cô.
Nụ cười mỉm nhàn nhạt Sở An Thành luôn giữ trên môi đột ngột đông cứng lại, chớp mắt đã biểu lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị hung dữ. Cả người anh rơi vào trạng thái căng chặt đến cực điểm. Nhưng rất nhanh, anh hít sâu một hơi, những sự lạnh giá đó biến mất trong một khoảng khắc ngắn ngủi, anh khôi phục lại như ban đầu.
Tô Vy Trần giơ tay lau lại một lần nữa như phản xạ có điều kiện: "Cảm ơn anh." Ánh mắt cô không hiểu sao lại vô thức quét về phía Sở An Thành, cách một khoảng không xa không gần, cô có thể nhìn rõ ý cười chế giễu như có như không trong mắt anh.
Sở An Thành lập tức di chuyển ánh nhìn, giơ tay gọi phục vụ: "Rượu này không tệ! Mở cho tôi một chai nữa."
Cả một bữa cơm, Sở An Thành ăn không nhiều, nhưng anh lại uống hơn một chai rượu vang.
Đinh Tử Phong khen ngợi một câu: "Tửu lượng của anh Sở tốt thật. Lần sau có cơ hội thì cùng nhau uống một bữa."
Sở An Thành cầm chai rượu, bình tĩnh ngước mắt, nhìn chằm chằm Đinh Tử Phong, ung dung nói một chữ "Được."
Sau khi dùng bữa, Đinh Tử Phong đi trước lấy xe.
Khi ba người Sở An Thành đi ra khỏi nhà hàng, trước cửa đúng lúc có hai chiếc xe dần dừng lại. Chiếc xe đi trước có bảo vệ xuống xe trước, mở cửa cho người ngồi phía sau.
Cửa lớn của nhà hàng có một chiếc đèn chùm rất lớn, ánh sáng chiếu rõ tất cả quý khách ra vào. Chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn ăn mặc tinh tế vừa cài cúc áo khoác ngoài vừa xuống xe, giơ tay nhấc chân đều thong dong tự tại. Khi lướt qua họ, không biết vì sao người này dừng chân lại, nghiêng đầu qua, chần chừ gọi một tiếng: "An Thành?"
Lúc này Sở An Thành mới chậm chạp xoay người, đối diện với anh ta. Người đàn ông cười, xua tay với người phía sau, những người đó liền lùi qua một bên.
"Anh còn cho rằng mình hoa mắt. Sao ở Lạc Hãi cũng không nói một tiếng."
"Nghe nói buổi biểu diễn của em ở nhà hát lớn rất thành công. Đáng tiếc lúc đó anh ra nước ngoài công tác, không đến được."
Sở An Thành điềm nhiên như không: "Nhận được hoa của anh rồi. Cảm ơn."
Người đó vỗ vỗ vai anh: "Hiếm khi gần đây em ở Lạc Hải, mấy ngày nữa cùng nhau ăn bữa cơm."
Sở An Thành gật đầu: "Được."
"Vậy là cứ thế nhé."
Khi hai người nói chuyện, Tô Thời kéo tay Tô Vy Trần, khẽ nói: "Tô Vy Trần, người này sao lại có nhiều vệ sĩ vậy?"
"Chắc là "cao phú soái" trong truyền thuyết đấy!"
Tô Thời tán thưởng một câu: "Quả thật rất cao rất đẹp trai. Chị nhìn kìa, anh ta đứng cùng Sở sư huynh cũng không kém Sở sư huynh chút nào."
Lúc này hai người vẫn không biết, người này chính là "ông chồng quốc dân" khiến tất cả thiếu nữ trên mạng phát cuồng – Sở Tùy Phong.
"Có điều em vẫn thấy Sở sư huynh nhà mình đẹp trai." Trong lòng Tô Thời, Sở sư huynh của nó là độc nhất vô nhị trên thiên hạ.
Tô Vy Trần không thèm để ý cậu. Gần đây không biết vì sao, chỉ cần gặp phải bất cứ chuyện gì liên quan đến Sở An Thành, là Tô Vy Trần đã cảm thấy không thoải mái. Đặc biệt là hành động vừa nãy Đinh Tử Phong làm trước mặt anh, khiến trong lòng cô có một cảm giác bực bội bứt rứt rất kỳ lạ. Cô sợ Sở An Thành sẽ hiểu lầm. Nhưng sao lại sợ anh hiểu lầm? Bản thân Tô Vy Trần cũng không rõ.
Vấn đề đẹp trai hay không của Tô Thời lúc này khiến cô cực kỳ thiếu kiên nhẫn, cô giơ tay nhéo mặt Tô Thời một cái: "Em đẹp trai nhất. Được chưa hả?! Xe của anh Đinh em đến rồi. Rốt cuộc em có lên xe không?"
Tô Thời kêu đau đánh bay tay cô: "Tô Vy Trần, sau này chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ không hả?"
Tô Vy Trần dứt khoát trả lời cậu: "Không thể!"
Trước khi đi, ánh mắt như cười như không của người đàn ông đó quét qua Tô Thời và Tô Vy Trần phía sau Sở An Thành một lượt, khách khí chào hỏi: "Xin chào."
Tô Vy Trần lễ phép mỉm cười đáp lại. Sở An Thành cảnh giác dịch người qua một chút, ngăn chặn ánh mắt của người đàn ông.
Người đàn ông đó bỗng nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, vô cùng mê người. Anh ta nói với Sở An Thành một câu: "Yên tâm. Anh hiểu mà."
Một câu nói không rõ ràng, nghe mà Tô Vy Trần mù tịt.
Nói xong, người đàn ông đó ngậm cười xoay người đi. Anh ta vừa bước một bước, mấy người trợ lý và vệ sĩ liền đi theo.
Ba người vừa lên xe, Tô Thời đã cáo trạng với Đinh Tử Phong: "Anh Đinh, vừa nãy Tô Vy Trần lại bắt nạt em. Chị ý suốt ngày bắt nạt em ấy."
Đinh Tử Phong hỏi: "Cô ấy bắt nạt em thế nào?"
"Chị ý toàn nhéo má em."
Đinh Tử Phong nghe xong rồi cười: "Yên tâm. Có anh Đinh ở đây. Lần sau sẽ nhéo lại giúp em."
Tô Thời sung sướиɠ: "Em đã nói anh Đinh là đáng tin cậy nhất mà." Rồi cậu xoay đầu diễu võ giương oai với Tô Vy Trần: "Tô Vy Trần, em có núi cao chống lưng rồi. Xem chị còn dám bắt nạt em tùy tiện không?"
Ai biết Tô Vy Trần lại động thủ không động khẩu, không nói hai lời đã giơ tay nhéo má cậu một cái. Tô Thời kêu la oai oái: "Anh Đinh cứu mạng. Tô Vy Trần thối lại bắt nạt em rồi."
Đinh Tử Phong nói: "Tô Vy Trần, không được bắt nạt Tô Thời nhà anh nữa. Bằng không trừ lương chụp ảnh tháng này của em."
Tô Vy Trần lại "nặng tay" chà đạp Tô Thời một lần nữa rồi mới chịu tha cho cậu.
Tô Thời nhe răng trợn mắt xoa má: "Tô Vy Trần, suốt này nhéo em như vậy, sau này em trở thành đứa xấu trai thì chị phải chịu trách nhiệm đấy."
Tô Vy Trần hừ lạnh một tiếng: "Làm như em đẹp trai lắm ý."
Tô Thời nghẹn họng: "..."
Đinh Tử Phong lập tức cười điên cuồng.
Sở An Thành lạnh mắt nhìn ba người vừa nói vừa cười, anh giống một thằng hề, đi nhầm vào một thế giới hoàn toàn không thuộc về mình.
Chiếc xe đến tiểu khu rất nhanh. Sở An Thành đẩy cửa xuống xe, anh khom lưng nói với với Đinh Tử Phong một câu: "Anh Đinh, cảm ơn anh vì bữa tối." Ngữ khí lạnh nhạt như thường lệ, không hề vô lễ.
Vừa vào nhà, Tô Thời đã ngoan ngoãn nói: "Tô Vy Trần, muộn lắm rồi, em đi đánh răng rửa mặt đây."
"Đi đi." Nhìn Tô Thời đi lên lầu, Tô Vy Trần xoay người, chuẩn bị nói chúc ngủ ngon với Sở An Thành.
Dưới ánh đèn như dòng nước chảy, Sở An Thành nghiêng mặt nhìn mấy bức ảnh chàng thiếu niên áo trắng bên cạnh bàn, giữa hai khuôn mày tuấn tú hiện lên một sự mệt mỏi nồng đậm không hề che giấu.
Tô Vy Trần cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Anh Sở, chúc ngủ ngon."
Đột nhiên Sở An Thành hung dữ xoay qua trừng cô: "Cô lại gọi một lần nữa thử xem?!"
Cô nói sai chỗ nào rồi sao? Vì sao dáng vẻ anh như đang muốn ăn người vậy! Tô Vy Trần vừa ngoảnh đầu liền nhìn thấy sắc mặt hung dữ của anh, không khỏi lùi sau một bước.
Cuối cùng tầm nhìn của Sở An Thành dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, đồng tử đen nhánh bỗng dưng co rụt lại, sau đó anh đột nhột rời mắt đi, hít sâu một hơi rồi xoay người bước nhanh vào phòng đàn.
Anh ta lại sao vậy? Uống say rồi à?! Tô Vy Trần kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, lát sau mới di chuyển lên lầu.
Dưới lầu truyền đến tiếng đàn nặng nề kiềm chế, tựa như một người đang lạc trong bóng tối vô biên vô tận, không tìm thấy phương hướng, cũng không biết đường phía trước là đâu.
Cả buổi tối đó, Sở An Thành đàn đi đàn lại khúc, và còn có của Debussy. Đến nỗi trong giấc mơ của Tô Vy Trần cũng tràn đầy tiếng đàn trong trẻo như ngọc, bi thương như lệ.
Hôm sau Tô Vy Trần tỉnh dậy rất sớm. Cô nhìn thời gian, mới có hơn năm giờ sáng, bầu trời lộ ra màu trắng như bụng cá nhàn nhạt, cả thành phố Lạc Hải nửa tỉnh nửa say.
Cô đẩy cửa phòng Tô Thời ra, nhìn thấy Tô Thời ngủ rất say sưa nên cũng không nỡ gọi cậu, muốn để cậu ngủ thêm một chút. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tô Vy Trần nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu, chuẩn bị làm bữa sáng đơn giản cho Tô Thời.
Thứ gọi là bữa sáng đơn giản chỉnh là hâm nóng sữa, sau đó phối hợp cùng bánh bao có sẵn trong nhà.
Ai ngờ cô vừa mở đèn lên đã bị dọa, Sở An Thành lại ở trong bếp! Có lẽ anh cũng bị ánh đèn đột ngột làm cho giật mình, xoay đầu ra xem.
Tô Vy Trần không kịp tránh, nên đã đối mặt với anh. Cửa sổ lớn của phòng bếp đang mở, gió lạnh ung dung chui vào, cùng với đó còn có mùi rượu nhàn nhạt.
Sở An Thành đang cầm chai rượu, ngơ ngẩn nhìn cô. Trong ánh mắt anh có một thứ rất kỳ lạ, say đắm, mù mịt, khiến trái tim người ta đập nhanh một cách khó hiểu. Lần này cũng vậy, trong ánh mắt sâu xa dịu dàng của anh, Tô Vy Trần chỉ cảm thấy l*иg ngực mình dần trở nên ngột ngạt, tựa như có một thứ gì đó chẹn lại bên trong, khiến cô không thể thở nổi.
Tô Vy Trần cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, gần đây nhìn thấy anh, l*иg ngực giống như có một khối đá lớn đè nén vậy, mỗi lần đều chèn đến nỗi khó thở. Lần nào cũng rất muốn chạy trốn thật xa--- Trong ký ức của Tô Vy Trần đây là lần đầu tiên sản sinh ra cảm giác kỳ lạ này đối với một người đàn ông. Tô Vy Trần rất bất an, bởi cô âm thầm biết rõ đó biểu thị điều gì.