Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 18: Phòng thi

Thứ Sáu, ngày 20 tháng Sáu, trời nắng đẹp.

Như thường lệ, Lâm Triều Tịch ăn sáng ở nhà xong, chào tạm biệt với mẹ Lâm, được mẹ dúi cho hai đồng tiền xu để mua sữa.

Chỉ là vừa đi ra đến cửa, mẹ Lâm nghĩ ngợi, giữ chặt cô, xoa đầu cô nhẹ nhàng nói: “Đừng cứng đầu như vậy nữa.”

Bà do dự, nói xong lại cảm thấy dường như mình đã nói sai, ngượng ngùng chùi tay vào tạp dề.

Lâm Triều Tịch không có mẹ, giây phút này làm mũi cô sụt sịt, cô gật đầu thật mạnh, mỉm cười nói: “Con chỉ đi thi thôi mà, có phải ra chiến trường đâu, mẹ đừng lo.”

“Hầy, sao mà không lo cho được.” Mẹ Lâm thở dài, vuốt lại tóc cho cô, đột nhiên nói: “Chiến trường cái gì mà chiến trường, lần sau không được nói gở nghe chưa.”

Lâm Triều Tịch vui vẻ cười híp mắt, làm động tác cố lên, đeo cặp chạy đi.

Mới sáng sớm mà ô tô đỗ trước cổng trường Thực nghiệm đã xếp hàng dài như rắn, nhìn từ xa cũng thấy khổng lồ.

Hôm nay trường tiểu học Thực nghiệm được dùng làm địa điểm thi nên học sinh nghỉ học một ngày, trong xe đều là những bé con được bố mẹ đưa đến. Phụ huynh càng lúc càng đông, xe máy xe đạp đủ cả, đoạn đường trước cổng lập tức đông nghịt.

Suốt dọc đường đến cổng trường, Lâm Triều Tịch nghe thấy rất nhiều câu “thi cho tốt nhé, “cứ thả lỏng”, “cục cưng của mẹ cố lên, con chắc chắn làm được”….

Các phụ huynh tỏ vẻ nhẹ nhàng cổ vụ con cái, lũ trẻ nghe vậy cũng thoải mái hơn, cô cảm thấy có khi bố mẹ còn căng thẳng hơn cả tụi nhóc.

Hôm nay cô vẫn mặc bộ đồng phục trường Sao Đỏ, bao nhiêu ngày trôi qua, cuối cùng cũng có cơ hội bước vào tiểu học Thực nghiệm.

Trường sơn tường đỏ theo phong cách châu u, cỏ xanh trải rộng.

Hôm nay đài phun nước trong trường cũng được mở lên, bọt nước lấp lánh chảy rào rào dưới nắng, xung quanh đài phun nước chật kín những học sinh tiểu học và phụ huynh, bọn họ đều đang xem tấm bảng dán danh sách chia phòng thi. Những phụ huynh chen vào xem xong thì nhanh chóng kéo con mình rời khỏi đám đông, vội vã đi tìm phòng.

Cuộc thi lần này được tổ chức cực kì nề nếp, có giấy dự thi và số báo danh, nghe nói còn thống nhất chấm thi. Thậm chí có trường còn do giáo viên dẫn đội, đứng trên bãi cỏ trống, giáo viên trường tiểu học Ngoại ngữ đang điểm danh, phát giấy dự thi, một lần nữa nhắc nhở những điều quan trọng cần chú ý, các học sinh mặc đồng phục đồng thanh trả lời.

“Nhận được đề thi việc đầu tiên cần làm là gì?”

“Viết tên và số báo danh!”

“Làm bài xong còn thừa thời gian cần phải làm gì?”

“Kiểm tra lại!”

“Kiểm tra thế nào?”

“Soát từng câu một!”

Nghe tiếng hô vang dội của các bạn nhỏ, Lâm Triều Tịch siết chặt quai cặp, cảm thấy khí thế cuộc thi tuyển chọn lần này không kém cạnh gì thi lên cấp hai, đâu đâu cũng chỉ thấy đầu người nhấp nhô.

Đời trước đi thi cô chỉ thấy chóng mặt bồn chồn, đi thẳng đến phòng thi, không để ý xung quanh, bây giờ mới cảm thấy kì quái.

Thi chọn trại hè thôi mà, sao lại nhiều người đến vậy nhỉ?

Nhưng dù nhìn thấy đông người hơn hẳn, tình hình cạnh tranh khắc nghiệt hơn hẳn, cô cũng không vội vã đi tìm phòng, cô rất quen thuộc nơi này, dành ra hai mươi phút đi tìm là đủ.

Cô đi ra phía cổng, lấy sữa vừa mua ra cắn một lỗ nhỏ rồi uống.

Phải ngượng ngùng thừa nhận rằng, thực ra cô đứng đây chủ yếu là để chờ bạn học Bùi Chi.

Từ sau khi nghe cô giáo Toán Olympic thổi phồng Chương Lượng, cô đã rất muốn đi xem Bùi Chi hiện giờ ra sao. Sau đó tình cờ gặp nhau ở công viên, Bùi Chi thoắt đến thoắt đi, thế nhưng chỉ cần một câu tính nhanh, Lâm Triều Tịch biết ngay Bùi Chi vẫn là thiên tài vô địch như ở đời trước.

Nếu Bùi Chi giỏi thế, vì sao Chương Lượng lại nổi bật hơn được?

Lâm Triều Tịch mơ hồ mờ mịt.

Cổng trường tiểu học Thực nghiệm, học sinh và phụ huynh tới tới lui lui, cô chờ rất lâu, thấy cả Chương Lượng rồi, vậy mà không gặp được Bùi Chi.

8 giờ 30 vào thi, lúc 8 giờ 5 Lục Chí Hạo cũng đến, cậu đến sau Chương Lượng.

Lâm Triều Tịch ném vỏ sữa rỗng vào thùng rác, toan chạy ra chào hỏi với bạn học Tiểu Lục.

Không ngờ Tiểu Lục bỗng chạy nhanh hai bước vèo qua mặt cô, gọi với về phía trước: “Chương Lượng! Chương Lượng!”

Bạn học Chương Lượng có diện mạo điển hình của học bá, cao gầy, đeo kính, tóc đen mềm, trông thì ôn hòa, trên thực tế hẳn là khó làm thân lắm đây.

Đương nhiên, căn cứ cho câu đánh giá cuối cùng của cô dựa trên phản ứng của Chương Lượng với Lục Chí Hạo.

Ngay vừa nãy, sau khi Lục Chí Hạo gọi tên Chương Lượng, Chương Lượng quay đầu theo bản năng, thế rồi trông thấy bạn học Tiểu Lục, rõ ràng cậu ta hơi khựng lại, sau đó thản nhiên quay mặt đi.

Bên cạnh Chương Lượng có hai nam sinh đi cùng, cậu kia cũng quay lại nhìn chú bé mập ánh mắt tha thiết, nói vài câu ngắn gọn với Chương Lượng.

Dường như đang nói.

“Cậu quen người trường Sao Đỏ à?”

“Không quen, cái trường rác rưởi.”

“Thật, đến thi cũng chỉ tổ phí thời gian.”

Đương nhiên chàng trai đơn thuần như đồng chí Tiểu Lục sẽ không rõ, nhưng Lâm Triều Tịch là con gái, nhìn bộ đồng phục trên người mình và Lục Chí Hạo, cô biết thừa.

Cô chạy nhanh đến túm chặt bạn nhỏ Tiểu Lục, quàng tay qua cái cổ bụ bẫm của cậu ta, cười nói: “Chạy nhanh thế làm gì, không nhìn thấy anh Tịch đây à, chào anh chưa?”

Lục Chí Hạo đẩy tay cô ra: “Anh gì mà anh!”

Lâm Triều Tịch lại không nhịn nổi véo cái má bánh bao của cậu nhóc: “Số báo danh của cậu là gì, anh Tịch đưa cậu đi tìm phòng thi.”

Lục Chí Hạo vốn rất đơn thuần, lập tức mở cặp ra lục lọi, chỉ một chốc vậy thôi mà đã không thấy Chương Lượng đâu, Lâm Triều Tịch thở phào.

“Cậu quen Chương Lượng à?” Lâm Triều Tịch dò hỏi.

“Đúng thế, bọn tớ chơi với nhau từ bé, tình anh em hơi bị tốt.”

“Ồ…”

“Mẹ cậu ấy với mẹ tớ cũng rất thân, mấy đời chơi với nhau rồi. Tớ mà thi đậu trại hè thì bọn tớ sẽ dự thi cùng nhau.”

“Ồ…”

“Cậu ồ gì mà ồ?”

Lâm Triều Tịch vỗ vai cậu nhóc, tình ý sâu xa mà nói: “Cậu đúng là tương tư đơn phương rồi.”

Nói xong, chẳng thèm chờ đồng chí Tiểu Lục kịp phản ứng lại, cô đã len lỏi vào đám đông xem danh sách phòng thi, bạn học Tiểu Lục cũng theo sát phía sau.

Khi chui ra ngoài, lưng áo ngực áo Tiểu Lục đã đẫm mồ hôi.

“Đông chết mất.” Lâm Triều Tịch thều thào, ban nãy cô đứng ở cổng trường, bây giờ lại đi xem danh sách thi, cảm thấy phải có tới khoảng một ngàn hai ngàn người tham gia.

“Lại chẳng, thế cậu tưởng thế nào?” Lục Chí Hạo cầm mép áo làm quạt: “Lớp chọn Trọng Minh rất coi trong thành tích cuộc thi Olympic Toán lần này.”

Lớp chọn Trọng Minh chính là lớp tốt nhất của trường cấp hai Thực nghiệm thành phố An Ninh, mỗi năm chỉ tuyển 70 người cho hai lớp, nghe nói vào được lớp chọn Trọng Minh thì sẽ được lên thẳng cấp ba.

“Hả? Tớ tưởng chỉ có ai được giải đoàn thể cấp tỉnh thì mới được vào thẳng lớp Trọng Minh?”

Bạn nhỏ Lục Chí Hạo trợn trắng mắt nhìn cô, kiêu ngạo nói: “Quán quân cấp tỉnh thì được mấy người?” Thế rồi lại hạ giọng, thần bí thì thào: “Tin nội bộ từ giáo viên phụ trách chiêu sinh lớp Trọng Minh, họ rất coi trọng trại hè cúp Tấn Giang, thi đỗ trại hè được cộng 10 điểm, đại diện thành phố đi thi được cộng 20 điểm. 20 điểm lận đấy, cậu nghĩ mà xem, khoảng cách kéo xa đến từng nào?”

Tin nội bộ…

Lâm Triều Tịch nhìn những phụ huynh đứng kín cổng trường, thầm nghĩ tin tức của cậu cũng chẳng nội bộ gì cho cam.

Nhưng tại sao tớ lại không biết.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ căn bản là do Lão Lâm không nói cho cô, muốn cô thoải mái đi thi. Về sau Lão Lâm lại mua nhà gần trường Thực nghiệm để cô thuận lợi nhập học, chỉ có cô là chẳng hay biết gì.



Trường tiểu học Thực nghiệm, lớp 5-10.

Lớp nằm trên tầng cao nhất, Lâm Triều Tịch trèo năm tầng lầu, thở hổn hển, ngồi vào phòng thi. Trước khi bước vào, cô xem lại một lượt danh sách thí sinh trong phòng, đương nhiên không có Bùi Chi.

Phía cuối lớp học của trường Thực nghiệm có tấm bảng trắng, còn có một dãy tủ để đồ cho học sinh, có cả góc cây cảnh và góc sách báo, đối với thời đại này thì đây đã là cao cấp vô cùng. Lâm Triều Tịch nhìn quanh, cảm thấy mọi hình ảnh hiện tại đang dần hòa vào cùng trí nhớ, vừa ấm áp vừa hoài niệm..

8 giờ 20 phút, giám thị đến. Khắp phòng thi yên tĩnh lại trong nháy mắt, bầu không khí lạnh như hầm băng.

Đây là lần tiên cô chính thức tham gia thi cử sau khi xuyên không (trùng sinh?), nếu nói không căng thẳng chút nào thì là nói dối.

Nữ sinh ngồi trước cô vẫn đang đọc lại bài, giám thị nhắc nhở mọi người cất hết đồ đạc đem ra tủ đựng đồ, nhấn mạnh quy định thi thêm một lần nữa, cấm quay cóp gian lận, ai vi phạm sẽ bị thông báo về trường, hủy bỏ tư cách tham gia thi cúp Tấn Giang vĩnh viễn.

Lâm Triều Tịch nhìn trái nhìn phải, ở đây đều dùng bàn đơn, cách nhau rất xa, muốn nhìn cũng chẳng nhìn thấy. Sau khoảng thời gian thu dọn đồ ngắn ngủi, những học sinh xung quanh ngồi ngay ngắn im lìm như tượng đá, thậm chí Lâm Triều Tịch có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, đập rất nhanh, cô thực sự hồi hộp.

Bỗng, tiếng đài phát thanh vang lên.

Giọng nữ nghiêm túc nói về kỉ luật phòng thi, đồng thời giám thị cũng bắt đầu phát đề.

Tiếng truyền giấy loạt xoạt vang lên, Lâm Triều Tịch hít sâu một hơi, nhận bài thi bàn trên truyền xuống.

Trong khoảng khắc nhận đề, cô dường như không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì xung quanh, thẻ dự thi đặt trên góc trái, cô viết xong họ tên và số báo danh, buông bút, bắt đầu đọc đề.

Cuộc thi tuyển chọn lần này hoàn toàn là để chuẩn bị cho cúp Tấn Giang, cho nên hình thức đề giữa hai cuộc thi giống nhau y hệt, một tờ bài thi mỏng.

Về cơ bản đề được sắp xếp từ dễ đến khó, bao hàm tất cả kiến thức Toán Olympic của bậc tiểu học, người ra đề rất ranh ma, một bài tính toán ngày tháng rất tốn thời gian và dễ gây nhầm lẫn được xếp ngay vị trí câu 5, ý đồ gây rối tiết tấu làm bài của thí sinh.

Trong phòng, giám thi lại bắt đầu phát giấy nháp.

Tờ giất nháp vàng nhạt được cô để ra góc bàn, cùng lúc ấy, tiếng chuông báo giờ lanh lảnh vang lên, vọng xa khắp trường.

Lâm Triều Tịch cầm bút chì, thế giới xung quanh trắng xóa trong nháy mắt, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, rất nhanh, cực kì nhanh.

Câu thứ nhất: Nếu bốn số tự nhiên liên tiếp đều là hợp số, giá trị nhỏ nhất của tổng bốn số đó là?

(A) 100 (B) 101 (C) 102 (D) 103- Cô nhanh chóng viết đáp án.Câu thứ hai, xếp que diêm, hỏi cần di chuyển mấy que, cũng có bốn đáp án lựa chọn.

Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, giải ra giấy nháp rồi điền đáp án A, tiếp tục câu sau.

Câu thứ ba, với abcd và cdab là số có bốn chữ số, tổng là 3333, hiệu là 693. Hỏi cdba.

Câu này có bẫy, Lâm Triều Tịch đổi trình tự của con số cuối cùng, tính toán xong xuôi, cẩn thận viết lại đáp án.

Câu thứ tư…

Câu thứ năm…

Khi nãy xem qua đề cô đã có hướng giải, bây giờ viết xuống lần lượt từng bước, không có bất cứ trở ngại nào.



Câu thứ mười…

Câu cuối đề đến rồi.

Lâm Triều Tịch chăm chú đọc đề. Cho a, b, c phân biệt là một số bất kì trong khoảng 0-9; a,b,c không đồng thời bằng 0 và không đồng thời bằng 9. Đưa số vô hạn tuần hoàn 0,abcabcabc… về phân số tối giản, có____trường hợp khác nhau của tử số?

Cô dừng bút, bắt đầu ngẫm nghĩ, đây là sự kết hợp của một phần nguyên lí bù trừ trong Lí thuyết số và chuyển đổi giữa phân số với số thập phân, cái khó nằm ở chỗ trừ bớt những bộ phận lặp lại sau khi xác định tổng số.

Cô viết từng bước giải, cuối cùng cộng trả những bộ phận đã bị trừ đi, ra được tổng số 660.

Viết xong, đặt bút xuống, ngẩng đầu. Lâm Triều Tịch nhìn đồng hồ treo trong lớp, mới 20 phút trôi qua. Những thí sinh xung quanh vẫn đang làm bài, cô âm thầm thở phào, lại tự nhắc mình phải kĩ càng tỉ mỉ, đây là cuộc thi của những học sinh giỏi nhất thành phố, cao thủ đầy rẫy.

Thế là cô bắt đầu rà soát, thử lại phép tính, kiểm tra xong một lượt thì cũng vừa vặn đến 9 giờ đúng.

Cuối cùng cô buông bút chì, xem lại bài thi, thở phào một hơi, làm xong rồi.

Cô xoa má, nhìn lên giám thị đang chăm chú quan sát đám học sinh, cầm bài thi đi về phía bục giảng.

“Nộp bài à?” Giám thì nhìn tờ thẻ dự thi của cô, rõ ràng đã dừng lại một thoáng trên mấy chữ Trường tiểu học Sao Đỏ.

“Vâng ạ.”

“Em có thể kiểm tra lại bài.” Giám thị tốt bụng nhắc nhở.

“Em kiểm tra rồi ạ.” Cô mỉm cười với giám thị, quay về bàn mình thu dọn thước bút, sau đó rời đi.

Đây cũng là Lão Lâm dạy cô, nếu đã nắm chắc kết quả thì không cần phải ngồi đến tận lúc hết giờ, nộp bài sớm sẽ rất ngầu.

Lâm Triều Tịch đeo cặp lên một bên vai, rời khỏi phòng học. Từ phòng thi của cô đến cầu thang cách nhau một đoạn, không thể không đi qua những phòng thi khác, cô phải nhận lấy những ánh mắt của thí sinh và thầy cô suốt cả quãng đường, song Lâm Triều Tịch cũng phát hiện các phòng thi khác cũng lác đác vài chỗ trống. Có thể là học sinh không đến tham gia thi, cũng có khả năng là nộp bài sớm.

Quả là núi cao còn có núi cao hơn.

Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng đã cố hết sức rồi.

Tảng đá lớn trong lòng được thả xuống, cô nhẹ nhõm hẳn. Thi xong sớm có nghĩa là cô lại càng có nhiều thời gian đến chơi với Lão Lâm, quá tuyệt.

Cô lấy gói kẹo nổ bạn học Tiểu Lục hối lộ ra, xé một lỗ nhỏ đổ vào trong miệng, cảm giác bùm bùm xèo xèo cực đã.

Cô nhớ lại kết cấu trường tiểu học Thực nghiệm, tìm đường đến WC. Nhà vệ sinh nằm trên hành lang nối giữa hai tòa nhà, Lâm Triều Tịch đi vào chỗ rẽ, bước lên hành lang cầu nối.

Trong khoảnh khắc bước chân ra, cô trông thấy hai nam sinh đang đứng đối mặt nhau cách đó không xa.

Trời xanh mây trắng, gió lướt ngang qua làm góc áo nam sinh phất nhẹ.

Cô đứng im, nheo mắt lại.

Nam sinh đưa lưng về phía cô mặc áo phông đen, cao gầy, đeo kính, Lâm Triều Tịch liếc mắt đã nhận ra đó là bạn học Chương Lượng chê trường Sao Đỏ rác rưởi.

Còn cậu bé đối diện cô…

Giây phút tầm mắt cô chuyển đến, cậu bé ấy cũng đồng thời nhìn lên, lười biếng trông về phía cô. Rõ ràng cậu không hề nói gì, nhưng chẳng hiểu sao Lâm Triều Tịch hiểu rất rõ ý tứ trong ánh mắt ấy, dường như đang nói——đừng đến đây.

Trái tim tăng tốc, mỗi lần gặp mặt đều rất ngẫu nhiên, cô cũng chẳng hiểu nổi rốt cuộc duyên phận giữa mình và Bùi Chi là thế nào.