Mục Dao sững sờ, liếc mắt nhìn ta một cái rồi lại cúi đầu không nhìn nữa.
Ta đưa tay đè lên vết thương trên ngực, cố gắng không để thanh âm lớn đυ.ng vào vết thương: “Thần thϊếp Hoa thị, hôm nay đến đây xin tự nhận kết cục.”
Nói xong ta cảm thấy vết thương bị tay đè vào trở đau, quả nhiên vẫn chưa khép miệng, vừa dùng lực đã thấy đau nhức. Mục Dao ngạc nhiên nhìn ta, phảng phất như trước nay chưa hề quen biết, thủ vệ canh trong viện cũng bỏ dáng vẻ tượng gỗ đi quay đầu nhìn.
Đợi một lúc lâu, trong thư phòng vẫn không có thanh âm đáp lại, ta mở lời: “Mọi lời nói của thần thϊếp đều là kết quả sau khi đã suy ngẫm cẩn trọng, mong vương gia nghiêm túc suy nghĩ, thần thϊếp về viện yên lặng chờ người.”
Không có hồi đáp, ta xoay người bước đi.
Trong vở kịch ngược tình, nữ chính sẽ luôn đau khổ đứng ngoài chờ nam chính mở cửa, nhưng ta diễn mãi mà không được, mà ta chỉ là một nữ phụ nhỏ bé, nên cũng không muốn chịu giày vò chờ ở đây.
Ta đứng giữa nơi đông người nói những lời này, để xem Trọng Dạ Lan có bản lĩnh cả đời không gặp ta hay không.
Trên đường quay về viện, Thiên Chỉ và Thúy Trúc đi sau lưng ta, hốc mắt hai em ấy đã đỏ cả lên, trong lòng ta thấy thật buồn cười. Hai nha đầu ngốc này nhất định do ban nãy thấy ta bị từ chối mà phải nhận oan ức, cho nên mới buồn thay ta.
“Hai nha đầu ngốc, ta tự có tính toán, các ngươi không cần lo lắng. Ta đường đường là thiên kim nhà thừa tướng, có thể bị người ta bắt nạt hay sao?” Ta không nhịn nổi an ủi họ.
Chớp mắt đã đến cửa viện, ta muốn làm các em ấy phân tâm: “Thúy Trúc, ngươi mang cho ta ít điểm tâm tới đây, không dùng bữa sáng nên giờ đi thôi cũng thấy chao đảo rồi”.
Thế nhưng không nghe thấy tiếng đáp lời, ta nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Thúy Trúc mặt ửng hồng lén nhìn về phía cửa viện, hình như hoàn toàn không nghe thấy lời ta nói. Ta nhìn theo ánh mắt em ấy, nhìn thấy một tên binh phủ ăn mặc giống thiếu niên đang canh giữ ở cửa viện.
Trên trán ta không khỏi nổi gân xanh, vừa nãy ta còn sợ em ấy vì ta mà buồn bực, khuyên bảo tận tình lâu đến vậy, thì ra nha đầu này nhìn thấy người trong mộng quên cả mẹ… Không đúng không đúng, là quên ta.
Trong lòng ta nổi lên hiếu kì, bèn quan sát kĩ tên binh phủ kia một chút, không khỏi sững sờ. Khó trách tiểu nha đầu Thúy Trúc này động lòng xuân, tướng mạo của tên binh phủ này thật sự rất đẹp mắt.
Nam sinh nữ tướng (Là nam mà đẹp như nữ), gương mặt đẹp đẽ kia e rằng đều bị nữ tử ghen ghét. Chỉ duy nhất đôi mắt màu nâu kia ẩn chứa mấy phần tàn độc, trái lại tăng thêm cho hắn vài phần anh tuấn, cũng không đến mức quá âm u.
Thấy ta đang dò xét, tên binh phủ kia ngước mắt nhìn ta một lúc, nhưng rất nhanh chóng quay đi, đôi tai đã phiếm hồng.
Ta không khỏi cảm thấy tức cười, thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ con thôi. Quay đầu nhìn Thúy Trúc đang ngây ngốc, ta nhịn không nổi thở dài một tiếng rồi đi tiếp.
Mà hình như có cảm giác tên binh phủ này hơi hơi quen mắt, đi đến ngoài cổng viện, ta lại không chịu nổi quay đầu nhìn hắn thêm một lần. Đập vào mắt là sườn mặt của hắn, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây chẳng phải người đỡ cho ta một nhát đao của gã bịt mặt trong lễ giỗ tổ đó sao?
Bước từng bước dài đến trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn. Hắn bị động tác đột ngột tiến tới này của ta làm cho giật mình, ngay đến cổ cũng đã đỏ ửng.
“Là ngươi sao, thiếu niên, ngươi là người đã cứu ta hôm lễ giỗ tổ sao?” Ta nghiêng đầu mở miệng.
Hắn cúi đầu thật sâu rồi mới lên tiếng, giọng còn mang theo chút khàn khàn: “Bẩm… bẩm Vương…. Vương phi, là thuộc hạ.”
Có lẽ đang trong thời kì thay giọng, viện này cũng có quá nhiều người, nên trước giờ ta chưa từng để ý đến hắn.
“Ở đại điển quá hỗn loạn nên không nghe rõ, ngươi tên là gì?” Ta lại hiếu kì hỏi.
“Thuộc hạ… tên Hoa, Nhung, Châu.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu nhìn thẳng vào ta, trả lời từng chữ một với một cách cực kì nghiêm túc.
“To gan, ai cho ngươi lá gan nhìn thẳng Vương phi…” Thiên Chỉ bên cạnh nghiêm nghị quát.
Ta đưa tay ngăn em ấy quát lớn, nhìn tên binh phủ kia….
Ồ, Hoa Nhung Châu nhanh chóng cúi đầu, ta lại nói: “Vậy lần này ta sẽ nhớ kĩ, hóa ra chúng ta lại cùng họ. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Hoa Nhung Châu ngẩng đầu nhìn ta một chút mới trả lời: “Thuộc hạ năm nay… mười sáu.”
Đúng là anh bạn nhỏ, trong lòng ta thầm nghĩ. Ta đưa tay vỗ vai hắn, cảm giác người hắn khẽ giật, có lẽ là do căng thẳng. Ta nhẹ giọng: “Vậy ta lớn hơn ngươi bảy… tháng, một tuổi, ơn cứu mạng của ngươi ta sẽ mãi không quên, sau này cố gắng nhé.”
Suýt chút nữa đã lỡ lời nói ra tuổi thật của mình, ta quên mất Hoa Thiển mới có mười bảy tuổi đầu.
“Vâng, Vương phi.” Hoa Nhung Châu trả lời cực kì trịnh trọng, giống như ta đang giao cho hắn làm một chuyện hệ trọng vậy, thật là, tuổi còn nhỏ rất dễ bị lừa.
Buổi tối, sau khi để nha hoàn gội đầu xong, ta khoan khoái bước lên giường, nhưng xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được, cuối cùng tự tìm ngọn đèn trên đầu giường, choàng tấm áo khoác ngồi dậy. Nghĩ không cần gọi nha hoàn, ta cầm cây nến bắt đầu lục tung lên. Dù sao cũng không ngủ được, chi bằng kiểm tra một chút vật phẩm của ta, những đồ trang sức Hoa Thâm đưa tới mấy ngày qua hình như rất đắt tiền, để mai đem đi đổi thành bạc gom tiền đã.
Thình lình nghe thấy một giọng nói: “Nàng đang tìm gì vậy?”
“Thu dọn hành lý.” Ta vô thức trả lời.
Ơ mà, tự dưng có cảm giác không đúng.
Vừa quay đầu lại đã thấy Trọng Dạ Lan một thân áo đen đứng dưới ánh nến, khuôn mặt còn đen hơn cả đêm khuya.
Tay ta bị dọa đến nỗi run lên một cái, ánh nến cũng theo gió tắt lịm, trong bóng tối chỉ còn lại sự yên tĩnh.
“Đốt đèn lên.” Giọng nói của Trọng Dạ Lan không rõ đang vui hay buồn.
Ta khóc không ra nước mắt, nửa đêm nửa hôm, tên này muốn dọa chết người hay sao? Vừa nãy ta mới để đá lửa ở giữa mặt bàn, hiện tại trước mắt ta đen đến nỗi giơ tay lên cũng không đếm đủ năm ngón.
Hoa Thiển có điểm giống ta, bị chứng quáng gà mức nhẹ.
“Thϊếp… thϊếp không nhìn thấy.” Ta cầm cây đèn, thật thà đứng co người chỗ tủ trang sức, nhỏ giọng đáp lời.
Đợi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân, âm thanh cách ta ngày càng gần. Đèn trong tay đột nhiên bị đoạt lấy, ta như con ngốc không dám thở mạnh, ngây ngốc nhìn vào bóng tối.
Nghe tiếng đá lửa ma sát, một tia lửa lóe lên, sau đó đốt ngọn đèn, ta thấy gương mặt Trọng Dạ Lan vẫn không thay đổi. Quả nhiên, nam nhân này lúc yêu ngươi là một bộ mặt, không yêu ngươi nữa lại là bộ mặt khác.
Hắn lại quay về bàn, đặt ngọn đèn xuống, không nói dù chỉ một chữ.
Ta căng thẳng không biết nên làm thế nào, sao tên này lại tới đây lúc nửa đêm chứ? Khoảng thời gian này thật sự không thích hợp để nói chuyện chính sự.
Cuống quít trong giây lát, ta vẫn không có động tĩnh, bắt đầu hỏi: “Vương gia đến đây, đã nghĩ kĩ vấn đề ban sáng chưa?”
Khuôn mặt Trọng Dạ Lan dưới ánh nến lộ ra vẻ thảng thốt bất định, chỉ là lời nói ra không có một tia gợn sóng: “Nàng nghĩ ta sẽ đuổi nàng ra khỏi phủ nên mới thu dọn hành lý từ bây giờ sao?”
Ta đảo mắt một vòng rồi mới mở miệng: “Chuyện không phải như vương gia nghĩ, là do thϊếp không ngủ được, đột nhiên nhớ lúc thϊếp đang dưỡng bệnh huynh trưởng đưa rất nhiều đồ trang sức tới mà thiếp vẫn chưa kịp xem, giờ nhớ ra mới tranh thủ lấy ra ngắm lại.”
Trọng Dạ Lan rõ ràng không tin ta: “Sau này đừng ngông cuồng phỏng đoán tâm tư của bản vương.”
Ha ha, lại một tên thích lấy “bản vương” ra dọa người.
Không đúng, ta đã xin tự nhận lấy kết cục rồi, làm gì còn sau này?
Trong lúc ta đang nghi hoặc lại nghe Trọng Dạ Lan nói: “Những ngày qua ta có một vấn đề nghĩ mãi không ra, nàng cứu ta ở lễ giỗ tổ, chỉ để lấy công chuộc tội rồi nhanh chóng rời khỏi Tấn vương phủ sao?”
Ta không khỏi giật mình, tên Vương gia này cũng thông minh quá. Mặc dù trong đêm tối không thấy rõ biểu cảm, thế nhưng ta vẫn bày ra vẻ mặt đau lòng: “Sao vương gia lại nói thần thϊếp như vậy? Thần thϊếp một lòng yêu thương người, có trời đất chứng giám, chỉ là lúc trước có khoảng thời gian do chấp niệm quá sâu nên mới lầm đường lạc lối, hiện giờ nghĩ thông suốt được rồi, dĩ nhiên muốn rời đi…”
“Nếu nàng đã thâm tình như vậy, Bản vương sẽ thành toàn cho nàng ở lại.”
Một câu cứng ngắc của Trọng Dạ Lan khiến lời thổ lộ ta đang định nói tiếp nghẹn lại nơi cổ họng, ta…
Hoàn toàn ngược lại sao?
Ta miễn cưỡng mở miệng: “Như vậy sao được, thần thϊếp đã biết tội, phải gánh chịu hậu quả là chuyện đương nhiên…”
Khóe miệng Trọng Dạ Lan cong lên, vẽ ra vẻ mặt cười như không cười: “Biết sai rồi thì tốt, nàng vì cứu ta suýt chút nữa mất mạng, ta cũng không phải người vong ân bội nghĩa, lương thực trong Tấn vương phủ có thể nuôi một người nhàn rỗi.”
Ý gì đây?
Chẳng lẽ đang nói cả nửa đời sau ta bị vây trong khu viện nhỏ này sống cô độc đến cuối đời sao?
Ta không muốn đâu, ta còn một đống tiền lớn, còn một đống mỹ nam cổ đại nữa kìa!
Chẳng lẽ giờ ta lại thừa nhận bản thân chỉ vì muốn rời Tấn vương phủ nên mới cứu hắn, hơn nữa chỉ vì ta không đẩy nổi hắn nên mới bị trúng mũi tên, như vậy hắn sẽ không phải nhớ tới cái ân tình này nữa?
Trọng Dạ Lan dường như đoán được suy nghĩ của ta, mở lời trước: “Hoa tướng quyền thế ngập trời, ta còn phải để lại cho Hoa phủ chút tình mọn. Nếu nàng đã muốn lấy công chuộc tội, thì hãy thật thà ở hậu viện sống qua ngày đi.”
Hoa tướng?
Vậy ta để Hoa tướng rơi đài chẳng phải không để hắn lưu lại chút tình mọn sao?
Suy nghĩ vừa bật ra khiến ta tự tát chính mình tội vạ miệng, bây giờ Hoa tướng mà rơi đài, chỉ sợ ta sẽ càng thảm hại hơn thôi.
Đang định nói vài câu thì Trọng Dạ Lan đã đứng dậy rời đi, một chút thời gian cũng không cho ta kịp nói.
Càng quá đáng hơn chính là, hắn còn thổi tắt ngọn đèn!!!!
“Vương…. vương gia?” Ta ôm hi vọng mong manh cất lời: “Thϊếp không nhìn thấy gì hết.”
Nhưng chờ trong giây lát cũng không có lấy một chút âm thanh, ta không nản lòng nói tiếp: “Vương gia, thϊếp thật sự không nhìn thấy gì hết.”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Ta hít sâu một hơi, bắt đầu chậm chạp sờ soạng, dựa vào trí nhớ lần mò về giường. Nhưng lại một lần nữa không biết thứ gì đập vào đầu gối, lần thứ ba đυ.ng vào đồ đạc, ta không nhịn được nữa khẽ chửi thầm: “Trọng Dạ Lan, cái loại vong ân bội nghĩa, đồ vô nhân tính.”
Mãi lâu sau mới mò lên đến giường, ta thở phào một hơi, đầu gối này sang ngày mai sẽ bầm tím cho xem.
Một trận gió thổi qua, ta nằm trên giường thấy cửa sổ còn mở, ánh trăng lành lạnh hắt vào phòng.
Kì thật, vừa nãy ta nhớ mình đã đóng cửa sổ rồi mà.
Sáng sớm, đang ôm chiếc giường thân yêu đã nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã.
“Thiên Chỉ!” Ta nổi cáu quát to.
Chợt thấy Thiên Chỉ mắt đỏ hoe bước vào, trông như đang uất ức.
“Sao vậy?” Ta nhíu mày hỏi.
“Vương phi, vừa rồi thị vệ Nam Phong bên cạnh vương gia đến đây, nói là… muốn…” Thiên Chỉ cúi đầu lắp bắp, giọng nói tràn đầy căm giận.
“Nói rõ ràng ra.” Ta lại nhíu mày nói.
“Nam Phong nói, vương gia muốn lấy lại con dấu quản lý việc trong phủ.” Thiên Chỉ vừa nói vừa nức nở, suy cho cùng vẫn chỉ là một tiểu cô nương: “Thương thế vương phi còn chưa lành, vương gia chẳng những không niệm ân tình, mà còn… còn…”
Ta đưa tay lên day huyệt thái dương, nói: “Đưa cho hắn!”
Ta không thèm tham một phân tiền nào của Tấn vương phủ, vậy nên từ trước đến nay vẫn luôn giao cho người bên dưới hỗ trợ xử lý, con dấu này có lấy lại hay không, với ta mà nói không khác nhau là mấy.
“Nhưng vương phi… Sao vương gia… ngài ấy có thể…”
Thấy Thiên Chỉ vẫn không phục, ta thở dài nói: “Thiên Chỉ, vương gia đã biết… chân tướng việc năm đó ở lăng, biết cả mưu kế của ta hòng gả vào vương phủ…”
Khuôn mặt Thiên Chỉ lập tức trở nên tái nhợt, cuối cùng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Vương phi vì vương gia mà suýt chút nữa mất mạng, hắn không thể tuyệt tình như vậy được chứ!?”
Thiên Chỉ là nha hoàn của ta, tất nhiên em ấy luôn đứng trên góc độ của ta nhìn nhận mọi thứ, nên mới thấy Trọng Dạ Lan máu lạnh quá đáng, không màng ân tình. Nhưng nếu đặt mình vào vị trí của Trọng Dạ Lan, Hoa Thiển lừa dối hắn lâu như vậy, còn giở thủ đoạn khiến hắn và người hắn thật sự yêu suýt chút nữa phải chịu cảnh biệt ly, sao hắn có thể không hận được đây?
Thiên Chỉ bất đắc dĩ giao lại quyền quản lý vương phủ cho Nam Phong, sau đó ta mới hiểu thấu cái gì gọi là tình người nóng lạnh. Trong viện này hạ nhân thấy gió thổi sai hướng, dần dần tâm chuyển hướng về nơi khác, đến rồi lại đi, viện của ta vắng vẻ lạ thường, chỉ còn bốn người Thiên Chỉ, Thúy Trúc, Ngân Hạnh và Lý ma ma. Đúng rồi, còn một binh phủ tên Hoa Nhung Châu kia nữa. Có lẽ do tuổi còn trẻ chưa trải sự đời, nên hắn vẫn canh giữ trong viện của ta, không có ý định rời đi. Viện ít người, ta lại cảm thấy rất tốt, đỡ việc ngày ngày người đi kẻ ở, đến cái tên ta còn không nhớ rõ.
Trọng Dạ Lan vẫn chưa hạn chế tự do của ta, vậy nên sau khi vết thương lành rồi ta có thể tự do ra vào, xem ra hắn đang coi ta là người vô hình.
Đồ ăn thức uống của ta vẫn rất ngon lành đầy đủ, dù sao đi nữa sau lưng ta vẫn còn hậu thuẫn lớn là Hoa tướng, hạ nhân dù thấy ta bị thất sủng nhưng cũng không dám quá khắt khe. Cuộc sống thanh thản yên lành khiến ta suýt chút nữa muốn sống nửa đời sau như thế, không rời khỏi Tấn vương phủ nữa. Nhưng ta không thể cả đời này đi theo Trọng Dạ Lan. Thanh xuân còn dài, ta muốn ra ngoài ngao du thiên hạ, tìm một nam nhân thật lòng yêu thương. Vì vậy ta bắt đầu tính toán hướng đi mới. Bây giờ không cần lo sợ tính mạng bị đe dọa nữa, vậy nên cứ cố tình tự tìm đường chết thôi, để Trọng Dạ Lan tức đến độ không thể không tống cổ ta đi.
Vừa hay thái hậu triệu kiến ta, ta không chờ đợi thêm được nữa tiến cung ôm đùi.
Mới ra khỏi viện đã nghe thấy tiếng Hoa Nhung Châu gọi ta. Ta để Thiên Chỉ ra trước sắp xếp ổn thỏa xe ngựa, còn mình đi qua chỗ hắn. Hoa Nhung Châu xòe hai tay ra, trong lòng bàn tay có một hộp gỗ hình vuông. Ta nghi hoặc nhận lấy, mở ra xem, là một chiếc vòng tay bạc.
Lại là cái tên chết dẫm Hoa Thâm phá gia chi tử!
Nói hắn bao nhiêu lần rồi mà hắn vẫn không nghe, lúc nào cũng tặng trang sức, cứ trực tiếp cho ta tiền có phải tốt hơn nhiều không. Đóng hộp lại, ta đặt lại vào tay Hoa Nhung Châu.
Hắn sửng sốt, đôi mắt nâu ngơ ngác nhìn ta, ta nói: “Sau này nếu Hoa Thâm phái người tặng đồ qua đây, ngươi cứ thay ta trả lại, cứ nói ta không có hứng thú với mấy cái này.”
Xoay người chuẩn bị đi, chợt nghe thấy Hoa Nhung Châu hấp ta hấp tấp gọi: “Vương phi, đây không phải trang sức bình thường.”
Ta quay đầu, thấy hắn lấy vòng tay từ trong chiếc hộp, ấn vào chỗ nhô ra trên chiếc vòng, sau đó xoay một cái.
“Két két” một tiếng, vòng tay đã biến thành một con dao nhỏ tinh xảo, ước chừng dài khoảng 10cm, rộng chừng một ngón tay.
Hai mắt ta phát sáng, đón lấy thứ đồ không biết nên gọi là vòng tay hay dao nhỏ từ trong tay hắn.
“Cuối cùng Hoa Thâm cũng trưởng thành rồi, tìm được thứ mới mẻ như vậy nữa.” Ta ngạc nhiên mở miệng.
Con dao này không lớn, nhưng vừa nặng vừa tinh xảo, không biết có sắc không, ta đưa ngón tay ra chạm thử vào lưỡi dao. Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, ta ngẩng đầu, chống lại ánh mắt tràn ngập lo lắng của Hoa Nhung Châu, hắn nói: “Vương phi cẩn thận, con dao này tuy nhỏ nhưng sắc lắm.”
“Sắc thế cơ à…” Ta thử cầm dao gọt thử hộp gỗ, lời còn chưa nói hết hộp gỗ đã bị gọt một góc, đúng là cắt sắt… nhầm, cắt gỗ như bùn, cắt y như cắt đậu hũ vậy. Ta nhịn không được gọt thêm vài cái nữa, hộp bị xéo thành mấy phần ta mới dừng lại, ngày càng thích thứ đồ tinh xảo này mất rồi.
“Về nói với Hoa Thâm… nhầm, đại ca ta, nói ta rất thích món đồ này.” Ta yêu thích không nỡ buông tay nói, ấn tượng với Hoa Thâm cũng tốt thêm đôi chút, xem ra hắn không hoàn toàn là kẻ đần độn ngu si.
Chống lại đôi mắt xinh đẹp màu rám nắng của Hoa Nhung Châu, dường như hắn lộ ra vẻ hài lòng.
Đột nhiên hắn nhận ra vẫn còn nắm cổ tay ta, tức khắc khuôn mặt đỏ bừng, hốt hoảng quỳ xuống: “Thuộc hạ…”
“Đừng làm mấy thứ vô dụng kia.” Ta giơ tay kéo hắn đang chuẩn bị quỳ xuống: “Nào, giờ dạy ta cách biến nó trở lại thành vòng tay.”
Thao tác này cũng rất đơn giản, chỉ cần đè xuống chỗ nhô ra kia lần nữa, xoay theo hướng ngược lại là nó lại trở về thành một chiếc vòng tay bình thường. Đúng là đồ tốt. Thấy Hoa Nhung Châu vẫn cúi thấp đầu tựa một đứa trẻ thành thật ngoan ngoãn, tâm ta nảy một cái, ta cũng nên bồi dưỡng người của mình thôi.
“Trong viện của ta cũng chẳng có gì quý giá để canh chừng, hiện tại ta đang chuẩn bị tiến cung, thiếu một hộ vệ.” Ta nỗ lực nói giọng sao cho thật giống một người mẹ hiền: “Hay là ngươi đánh xe ngựa cho ta nhé?”
Hoa Nhung Châu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ta, ta tiếp tục cười hiền như một người mẹ già.
Mặt hắn lại đỏ bừng, ánh mắt sáng quắc: “Thuộc hạ… tuân lệnh.”
Nếu ta đã quyết định rời khỏi Tấn vương phủ, bên trên là thái hậu, bên dưới là thị vệ của Tấn vương phủ, ta đều phải khai thông quan hệ.
Đến hoàng cung, đang cúi đầu theo thái giám dẫn đường, đột nhiên thái giám trước mặt chạy đi mất.
Ta cau mày, Thiên Chỉ bên cạnh khẩn trương mở miệng: “Vương phi…”
Ta giơ tay ý bảo em ấy không cần hoang mang, ta được mời vào đàng hoàng, sẽ không có người dám trắng trợn gài bẫy ta.
Một lát sau, con đường phía trước thoáng hiện một bóng người màu vàng, Trọng Khê Ngọ mặt mày như hoa nở mùa xuân xuất hiện.
“Trùng hợp thật đấy, Tấn vương phi.”
Ta mỉm cười hành lễ, trong lòng thầm mắng, trùng hợp con khỉ!
Có thể ở hoàng cung to gan sắp xếp như thế, trừ hắn ra thì còn ai nữa.
“Vừa hay trẫm cũng muốn qua chỗ mẫu hậu, đi cùng đi!” Trọng Khê Ngọ hơi nghiêng người, ta chầm chậm đuổi theo.
Lý công công bên cạnh hắn không để lại dấu vết ngăn Thiên Chỉ phía trước, kéo giãn khoảng cách, ta biết hắn có chuyện muốn nói với ta.
“Vết thương của ngươi đã khá hơn chút nào chưa?” Quả nhiên vừa mới tách hạ nhân ra, Trọng Khê Ngọ đã nói: “Hôm đó ở Tấn vương phủ vướng hoàng huynh nên trẫm vẫn chưa kịp hỏi kĩ ngươi.”
Hắn còn muốn hỏi kĩ đến đâu nữa?
“Hồi bẩm hoàng thượng, thần phụ đã không còn gì đáng ngại.” Ta quy củ trả lời.
Bước chân Trọng Khê Ngọ chợt dừng lại, ta làm bộ không biết gì đi tiếp, hắn lại nói: “Ta thấy ngươi vẫn chưa hết giận, ngươi vẫn cảm thấy trẫm lúc nào cũng thăm dò ngươi sao?”
Đầu ta không thèm ngẩng: “Hoàng thượng cứ đùa, thần phụ nào dám.”
“Là không dám, chứ không phải là không tức?” Giọng nói của Trọng Khê Ngọ nghe không ra tức giận, trong đó như còn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng: “Ta đảm bảo với ngươi, từ nay trở đi quyết sẽ không tùy tiện suy đoán ngươi nữa, ngươi có thể nguôi giận được không?”
Kịch bản gì lộn xộn thế này?
Ta không nhịn được nữa, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trọng Khê Ngọ. Hắn cười vô cùng chân thành, khóe miệng ta giật một cái, hắn nói nhầm đối tượng rồi thì phải?
“Hoàng thượng để tâm chuyện gì đều có lý cả, nào dám coi là suy đoán?” Ta tiếp tục nói lời khách sáo.
Đánh qua đánh lại với hắn mấy trận, có lần nào hắn không làm ta tức chết không? Để bảo toàn sự an nguy của mình, ta cứ giả vờ làm phụ nhân sợ hãi mọi thứ là được.
“Thôi được rồi, vẫn còn nhiều thời gian. Hình như bây giờ ta mới nhìn ra…” Trọng Khê Ngọ không dây dưa đề tài trước nữa, điên điên khùng khùng nói một câu.
“Phải nói thêm, hôm ấy vương phi nói một câu, ta càng nghĩ càng thấy có đạo lý.” Trọng Khê Ngọ đánh trống lảng không để lại chút dấu vết.
Nhưng mà… Lại nữa, nói chuyện với hắn mệt tim thật sự, vòng và vòng vèo, nhưng ta không dám không đáp lời.
“Thần phụ ngu muội, không biết đã nói sai gì rồi?”
Trọng Khê Ngọ thở dài: “Đã bảo không nghi ngờ ngươi nữa mà, ngươi đừng dè dặt nữa.”
Ta không nói gì. Có quỷ mới tin ngươi.
Trọng Khê Ngọ chắp hai tay sau lưng, không dừng bước chân nói tiếp: “Ngươi nói tính mạng chỉ có một, vậy nên mọi chuyện không được lấy tính mạng ra đánh đổi, đạo lý này ngươi nghĩ lại cho thỏa đáng đi.”
Ý gì? Lấy tính mạng ra uy hϊếp ta?
Vị hoàng đế này đúng là ăn no rỗi việc, ngày ngày thích giở chiêu trò mánh khóe, uổng cả khuôn mặt như gió mùa xuân của hắn, thì ra sự dịu dàng chỉ dành cho một mình nữ chính.
Thấy sắc mặt ta không tốt lắm, Trọng Khê Ngọ hơi sững người một lúc, bước chân hắn chậm lại, nói: “Ý của ta ngươi…”
Vừa hay đến cung thái hậu, ta bước từng bước thật dài đi lên trước, ném hắn ở phía sau.
Lý công công đang ngăn Thiên Chỉ, bọn họ ở khoảng cách không gần phía sau, ta có những hành vi vượt khuôn phép, bọn họ cũng chẳng nhìn thấy.
Sau khi xuyên qua ta nhường nhịn đủ điều, lần này thật sự không muốn nghe Trọng Khê Ngọ nói thêm một câu vòng vo nào nữa. Ai mà chẳng biết giận, ta cũng không tin bây giờ hắn dám lôi ta ra ngoài chém đầu.
Bước nhanh đến điện thái hậu, thái hậu thấy ta lập tức giả bộ tức giận: “Nha đầu này đúng là không hiểu chuyện, võ công của Lan nhi tốt như vậy, làm gì đến lượt con lao ra, đang đâu nằm trên giường lâu như vậy, để ta trong cung phải chờ đợi trong lo lắng.”