Người đàn ông nhìn cô không lên tiếng, chờ cô uống xong mới đưa giấy vẽ đến.
“Hình này được không?”
Hạ Chi Nam rũ mắt nhìn, đôi con ngươi hơi khuếch trương, rất kinh ngạc.
Hình này đẹp hơn đống hình cô nhìn thấy trên mạng nhiều, sinh động như thật, đóa bỉ ngạn nở rộ kiều diễm như máu, sáng lạn tựa sen đỏ móc dưới địa ngục.
Cô ngước mắt, nhìn chằm chằm gương mặt lưu manh của người đàn ông, dưới cằm lún phún râu xanh, không quá xác định hỏi: “Đây là anh vẽ à?”
Ngụy Đông bị ánh mắt không tin kia chọc giận, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
“Không.”
Hạ Chi Nam nghĩ đến thái độ của mình không được lễ phép, cô cười nói tiếp, “Rất đẹp là khác.”
“Vậy quyết định thế nhé?”
“Được.”
Ngụy Đông làm việc rất chú tâm, máy xăm tiếp xúc trực tiếp với da thịt cho nên mỗi lần anh đều phải tiêu độc mấy lần.
Anh sao chép bản vẽ, chuẩn bị công tác ổn thoả, sau đó ngồi lên ghế cao, bật chiếc đèn trùm, nghiêng đầu nhìn cô, “Thất thần làm gì nữa, lại đây.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Chi Nam đi xăm, chỉ dựa vào nhiệt huyết tiếp thêm can đảm, còn lại hoàn toàn không hiểu gì, vì thế anh nói gì nghe nấy.
“Bên trái hay bên phải.”
Cô suy nghĩ một lát, “Bên phải.”
Cũng may người đàn ông khá kiên nhẫn, chỉ huy cô nằm xuống, nhưng cô mới vừa ngồi xuống, còn chưa kịp đổi tư thế sang nằm nghiêng, người đàn ông cúi đầu thấy được dáng ngồi sườn xám, làn váy dịch đến bắp đùi, da thịt trắng như tuyết.
“Đừng nhúc nhích.”
Ngụy Đông chuyển tầm mắt, bảo cô dừng động tác lắc lư eo nhỏ ái muội.
“Cô mặc bộ đồ này thì cởi thế nào?”
“Hửm?” Hạ Chi Nam ngước khuôn mặt ngốc nghếch nhìn anh.
“Khụ khụ.” Ngụy Đông ổn định lại hơi thở rối loạn, lưu manh nhếch môi, “Ý tôi là, cô không cởi đồ, tôi biết xăm cho cô thế nào?”
Dưới ánh đèn, Hạ Chi Nam thấy rõ đôi con ngươi màu đồng u ám của anh, cũng hiểu rõ tình huống xấu hổ lúc này, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào buột miệng hỏi một câu: “Các anh làm nghề xăm, đều thích chơi lưu manh sao?”
Người đàn ông không giận, cà lơ cà phất cười đáp, “Cộ sợ thì có thể không cởi, đến nơi khác mà xăm.”
Hạ Chi Nam ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, cũng không biết là dây thần kinh nào bị chập, cô vứt bỏ xấu hổ, trở tay sờ đến khóa kéo trên eo.
Sườn xám cách tân có thiết kế tiện hơn sườn xám truyền thống, bên trong cô mặc quần bảo hộ, kéo một cái, làn váy xốc lên đến hông, tư thế nằm nghiêng, dáng người lồi lõm mê người, cặp chân dài thẳng tắp thon gọn, làn da non mịn khiến người ta hoa mắt.
“Bắt đầu đi.”
Hạ Chi Nam hào phóng ra lệnh.
Ngụy Đông như có điều suy tư nhìn cô vài lần, cũng không nói nhiều, cẩn thận dùng mực in di chuyển hình vẽ đến vị trí cần xăm.
Cô có làn da rất trắng, đóa bỉ ngạn ở rộ trên máy xăm mang theo vài phần ý nhị.
“Cô nghĩ kỹ chưa, tôi bắt đầu đây, đã xăm là không dừng lại được đâu.”
“Ừm.”
Hạ Chi Nam quả thật có hơi sợ, không phải sợ hối hận, chủ yếu là sợ đau.
Đầu tiên Ngụy Đông thoa một tầng vaseline lên vị trí cần xăm, tác dụng làm cho da thịt bóng loáng đàn hồi, tránh để lúc xăm bị vỡ hình.
Kim xăm rất nhỏ, anh thăm dò thử hạ kim, kim chọc vào tầng da ngoài, đau đớn không quá rõ, Hạ Chi Nam nhịn không lên tiếng, anh cho rằng cô chịu được, liền đẩy nhanh tốc độ ghim kim, kim thứ hai tiến vào da thịt, cơn đau râm ran nhưng thấm tận vỏ não.
……………