Trời tối sương mù dày đặc, mơ hồ có thể thấy được hộ gia đình bên kia sông mở cửa sổ nhỏ, một nhà mấy người ngồi quây quần trước bàn ăn cơm nói chuyện phiếm.
Trong không khí ẩm ướt thoang thoảng hương thức ăn mê người, Hạ Chi Nam ngồi buồn cả ngày ở nhà khách, đến bây giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, ngửi được hương thơm này, cô chợt thấy đói bụng.
“Ùng ục”, âm thanh vang lên trong căn phòng chỉ có tiếng nhạc.
Ngụy Đông đang ở trước quầy kiểm tra lại thiết bị lát nữa phải dùng, nghe tiếng quay đầu lại, cô ngoan ngoãn dựa vào khung cửa, gương mặt tái nhợt nổi lên một chút ửng đỏ, lọn tóc dài đen nhánh buông rơi theo cái đầu hơi nghiêng.
Anh vốn định giả vờ như không nghe thấy, nhưng âm thanh kia truyền đến hết đợt này đến đợt khác, tự dưng có vài phần phong phạm hòa âm.
“Có tiền đi xăm lại không có tiền ăn cơm?” Anh không nhịn được nói một câu hài hước.
Hạ Chi Nam da mặt mỏng, nghe thế bên tai nóng lên, căng da đầu đáp: “Gần đây có quán ăn nào không?”
“Ra cửa rẽ phải, đi tầm 10 mét, có quán bánh bao Thượng Hải.”
Trên mặt cô lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói: “Buổi tối tôi không ăn mì.”
Ngụy Đông sửng sốt, nhìn cô như nhìn quái vật.
Đại khái người đàn ông cao lớn thô kệch như anh năm đó lúc còn ở trong bộ đội đặc chủng phương Bắc ăn mì nhiều hơn ăn cơm, cho nên xuất ngũ đã mấy năm vẫn không sửa được thói quen mỗi ngày ăn mấy cái bánh bao, thứ kia dường như đã ăn sâu vào cốt tủy, không ăn là cả người khó chịu.
“Cô bóc lớp vỏ bánh bên ngoài, ăn thịt bên trong.”
“Buổi tối tôi cũng không ăn thịt.”
“...”
Người đàn ông bật cười, nụ cười lạnh lẽo âm trầm khiến người ta nổi da gà.
Vốn dĩ anh không muốn nhận đơn này, nếu không phải thấy tối lửa tắt đèn, còn là người phụ nữ tay trói gà không chặt đến từ nơi khác, anh thật sự sẽ làm được chuyện đóng cửa đuổi khách.
Ngụy Đông kéo ngăn tủ, lấy ra túi bánh quy hết hạn, xoay người đi đến trước mặt cô.
“Đồng Diêu là trấn nhỏ, ngoài mùa du lịch, trời tối hầu như không có cửa tiệm ăn uống nào kinh doanh.”
Anh nhét bánh quy vào trong ngực cô, “Xăm hình mất ít nhất mấy tiếng, nếu cô không muốn đói chết, vậy thì ăn nó đi.”
Lần này Hạ Chi Nam không từ chối, nói tiếng “cảm ơn”.
Bánh quy này không khác gì bánh quy loại nhỏ chỗ cô, nhưng lúc này bụng cô đang réo vang, bên ngoài lại mưa sa gió giật, trước mắt không có lựa chọn nào tốt hơn.
Người đàn ông không quan tâm đến cô, lục tung đồ nghề tìm bản vẽ tay trước kia.
Anh nhớ rõ năm ngoái có từng vẽ một hình xăm hoa bỉ ngạn, bởi vì bông hoa nở rộ đỏ tươi diễm lệ, cho nên cô nhắc tới tên này, ký ức trong anh nhanh chóng ùa về.
Hạ Chi Nam gian nan nuốt mấy miếng bánh quy, dạ dày rỗng tuếch đạt được chút thỏa mãn, nhưng bánh quy nghẹn trong cổ họng mãi không nuốt xuống được.
Ngụy Đông tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được bức tranh kia, ngẩng đầu thấy cô nghẹn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, có lòng tốt từ cầm chai nước khoáng trong góc thùng giấy đưa cho cô.
“Cảm... Khụ khụ khụ... ơn...”
Bánh quy tắc ở cổ họng, Hạ Chi Nam ho đến tê tâm liệt phế.
Cô thoáng liếc đến những bình nước ngã trái ngã phải ở góc thùng giấy, vốn định nhắm mắt làm lơ, nhưng cảm giác tim gan cồn cào hít thở không thông cộng thêm chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế tái phát, cuối cùng cô vẫn không nhịn được đi đến xếp lại chỉnh tề từng chai.
...........