Lục Duy Chân

Chương 1: ℕô ᒪệ công việc dũng cảm

Ánh chiều tà óng ánh, chầm chậm nhuộm đỏ cánh cửa sổ phía tây phòng làm việc.

Phòng làm việc vốn yên ắng bỗng trở nên rộn ràng. Ngày nào đến sát giờ tan làm đều như vậy.

Lục Duy Chân gõ chữ cuối cùng vào bàn phím, nhấn tổ hợp phím “Ctrl+S” rồi thở phào nhẹ nhõm, ưỡn thẳng lưng nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa là tan làm.

Chị quản lý Chu đang ngồi bắt chéo chân chợt đứng lên, cười dịu dàng cầm hai tờ giấy đi đến bên bàn làm việc của Lục Duy Chân: “Tiểu Lục, sáng sớm ngày mai giám đốc Chu cần bản báo cáo này, em làm nhé.”

Xung quanh không ai nhìn sang.

Lục Duy Chân không nhận.

Chị Chu thu lại nụ cười: “Sao vậy em?”

Lục Duy Chân không nhớ được đây là lần thứ mấy rồi, cứ gần hết giờ làm là chị Chu lại đưa việc bảo cô làm. Chưa tính chiều nay cô còn tận mắt nhìn thấy giám đốc Chu đưa hai tờ giấy này cho chị Chu bảo chị ta làm.

Nhưng éo le thay chị Chu là cấp trên của cô, làm việc trong công ty đã mười năm. Còn Lục Duy Chân chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp Đại Học, một nhân viên mới vào làm chưa tới 2 tháng.

Nghĩ đến ví tiền xẹp lép của mình, Lục Duy Chân cười trừ: “Chị Chu, hôm nay em có việc bận, hay chị… chị có thể tự làm được không?” Càng nói càng nhỏ dần, xen lẫn vẻ yếu đuối là chút tủi thân, cô cúi thấp đầu, chỉ để lộ mái tóc mái thật dày và gọng kính đen.

Cô vừa nói ra câu này… mặt chị Chu bèn đen lại, ngần ngại trước ánh mắt hóng hớt của đám đồng nghiệp, chị ta cười như không cười, lạnh lùng hỏi: “Vậy giờ phải làm sao? Chị phải đi đón con, không ai đón bọn trẻ cũng đâu được.”

Lục Duy Chân càng cúi đầu thấp hơn, mặt cũng đỏ lên: “Em phải đi xem mặt, đã hẹn rồi ạ, 6 rưỡi chiều, tan làm phải đi ngay.”

Chị Chu hơi sững sờ, không ngờ lại là nguyên nhân này.

Có đồng nghiệp nghe vậy bèn cười ha hả nói: “Tiểu Lục, cô còn trẻ mà đã đi coi mắt rồi à?”

“Nè nè, nhỏ gì nữa, Tiểu Lục đây là thông minh, ra tay càng sớm càng tốt, đợi đến 25, 26 mới tìm chồng thì đàn ông tốt còn đâu nữa.”

“Anh ta làm nghề gì, đẹp trai không?”

Lục Duy Chân vốn hiền lành, đơn thuần, lúc này bỗng ưỡn thẳng người, đáp khẽ: “Không biết, em chưa xem ảnh.”

Trong bầu không khí này, chị Chu cũng không tiện tiếp tục ép bắt cô ấy làm dùm, chị ta cũng cần mặt mũi. Chị ta đăm chiêu một lúc, rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lục Duy Chân, nhỏ giọng cười nói: “Coi mắt là chuyện tốt, chị Chu ủng hộ em. Nhưng chị thật sự phải về đón con, hay thế này em xem có được không nhé? Em mang về nhà làm, sáng sớm mai nộp cho giám đốc Chu là được.”

Lục Duy Chân nắm chặt quả đấm rồi lại chậm rãi buông ra.

Gương mặt chỉ lớn bằng nắm tay của cô đanh lại, nghẹn ngào nói: “Chị Chu, tháng này 20 ngày thì đến 15 ngày em đã phải tan ca sau 8 giờ tối. Em vừa mới làm xong công việc ngày hôm nay mà chị giao cho em, giờ em chỉ muốn thoải mái đi coi mắt thôi…”

Chị Chu sững sờ.

Các đồng nghiệp đều im bặt, không một ai lên tiếng.

Chị Chu đứng dậy, nụ cười đã trở nên cứng ngắc: “Em nói cứ như chị bắt em tăng ca ấy? Tăng ca phụ thuộc vào năng lực và cách quản lý thời gian của mỗi người. Được, chị làm. Có gì to tát đâu chứ, làm như chị đang ăn hϊếp em không bằng. Em cứ vui vẻ đi coi mắt, chúc em thành công.”

Lục Duy Chân khẽ đáp: “Cảm ơn chị Chu.”

Đã đến giờ tan làm, các đồng nghiệp lần lượt rời khỏi chỗ làm. Lúc Lục Duy Chân đứng dậy thì nghe thấy chị Chu đang gọi điện thoại: “Ông xã, anh đi đón Linh Bảo nhé, em phải tăng ca. Vâng, hôm nay em hơi bực …”

Lục Duy Chân quay đầu bước đi. Sau khi ra khỏi phòng làm việc, cô mới chậm rãi thở ra uất nghẹn trong lòng.

Biết làm sao được, ai bảo giờ nếu cô không có việc làm thì sẽ không có thu nhập? Lúc còn đi học còn không biết, hoá ra cảm giác khi mình làm thuê cho người khác.

Một tốp đồng nghiệp vừa rời đi trước, thang máy vẫn chưa quay lại. Lục Duy Chân đành đứng đợi, trong công ty lại có người đi ra. Cô vừa nhìn bèn cảm thấy nỗi uất nghẹn trong lòng mới vất vả đè được xuống, lại đang dâng lên tận cổ.

Trong mắt của Lục Duy Chân thì trong công ty có 2 kẻ xấu. Một người là chị Chu, cấp trên của cô.

Người còn lại chính là giám đốc Chu, cấp trên của cấp trên của cô. Năm nay 36 tuổi, đã kết hôn và có một cậu con trai.

Giám đốc Chu thấy Lục Duy Chân đứng một mình chờ thang máy thì đôi mắt sau gọng kính vàng sáng rực như đèn pha. Anh ta lại tia body của cô theo thói quen, thân hình con gầy, làn da trắng nõn nà, dù luôn mặc bộ váy công sở màu đen thì cũng không che giấu được body ngực tấn công, mông phòng thủ. Gương mặt nhỏ nhắn, lại xinh đẹp. Tiếc là ăn mặc quá quê mùa, 8 điểm ngoại hình cũng vì thế mà xuống còn 5 điểm.

Cô bé chưa được giáo dục đầy đủ, he he he.

Nghĩ đến đây, trong lòng giám đốc Chu nhen nhóm dâng lên một ngọn lửa dâʍ ɖu͙©. Vờ như bình tĩnh lại gần, dáng vẻ vô cùng lịch thiệp.

“Tan làm rồi à?” Giám đốc Chu cười thân thiện.

“Chào giám đốc.” Lục Duy Chân cúi đầu chào sếp.

Thang máy vừa đến, cửa vừa mở ra, không có ai bên trong. Lục Duy Chân hơi hoảng, bèn nghiêng người mời anh ta vào trước. Giám đốc Chu vẫn đứng nguyên tại chỗ nói: “Lady first.” Lục Duy Chân đành phải bước vào, anh ta cũng vào theo. Lục Duy Chân ấn tầng 1, anh ta ấn nút bãi đậu xe ngầm -1.

Lục Duy Chân nhìn chằm chằm vào nút thang máy. Giám đốc Chu đút tay trong túi quần, hỏi: “Tan ca định làm gì?”

Lục Duy Chân: “Em đi coi mắt ạ.”

Giám đốc Chu nhìn cô: “Coi mắt? Em đùa sao? Em cũng cần coi mắt sao? Cần tìm bạn trai gấp vậy sao? Hở?”

Lục Duy Chân cảm thấy từ “hở” cuối cùng toàn thân cô cũng phải run rẩy. Cô cúi đầu đáp: “Người quen giới thiệu ạ.”

“Coi mắt thì sao có thể gặp được người tốt?” Giám đốc Chu tức giận nói.

Lục Duy Chân cúi đầu im lặng.

Vậy nên từ góc đứng của giám đốc Chu, vừa hay trông thấy cái gáy hơi cúi xuống của cô, trắng non mảnh mai, đường cong non mềm, cả những sợi lông tơ mềm mại nữa.

Giám đốc Chu chặc lưỡi thèm thuồng, nhỏ giọng nói: “Đừng đi, được không?”

Câu này đầy ẩn ý, hơi thở nóng rực phả vào mặt của Lục Duy Chân khiến nửa thân trên cứng đờ. Giám đốc Chu không nhìn thấy lúc Lục Duy Chân nhắm chặt mắt, lần thứ hai trong ngày hôm nay, đôi bàn tay rũ xuống bên hông lại nắm chặt.

Đúng lúc này, một con số hiện lên trong đầu cô.

20.

Hôm nay là ngày 20.

Chỉ còn 10 ngày nữa thôi là có thể lấy lương tháng này.

Những 5000 tệ!

Cô từ từ buông lỏng nắm đấm, đồng thời thản nhiên lùi sang một góc, nói: “Em vẫn phải đi, chưa biết chừng sẽ sẽ gặp người hữu duyên.”

Giám đốc Chu không nói gì.

Vừa hay thang máy đã xuống đến tầng 1, nhìn thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, giám đốc Chu định chụp lấy cánh tay cô, còn chưa kịp nói câu “để anh đưa em đi”, thì Lục Duy Chân đã lách người né tránh, rồi chạy ra khỏi thang máy.

Lúc Giám đốc Chu còn đãng sửng sờ, cô đã đi được năm, sáu bước rồi.

Thấy xung quanh không có ai, giám đốc Chu bèn kêu lên: “Em đang lãng phí thời gian đó, có biết không? Không tìm được đâu!”

Lục Duy Chân không quay đầu lại.

Cô thật sự không muốn nhìn kẻ này thêm lần nào nữa, loại đàn ông ham mê nɠɵạı ŧìиɧ như giám đốc Chu còn bày đặt nói lời ngon ngọt. Cô chỉ sợ mình không nhịn được đạp vào giữa hai chân của anh ta một đạp.

Mãi đến khi đi rời khỏi công ty, đứng giữa vào ánh nắng chiều óng ánh, hít thở bầu không khí tươi mới, Lục Duy Chân mới cảm thấy dễ chịu, không còn ức chế nữa. Cô vừa mới bước lên xe điện ngầm, bà thím hàng xóm làm mai cho cô đã gọi điện tới hỏi: “Chân Chân, cháu sắp đến chưa?”

“Dạ, cháu đang trên đường đi.”