Giang Triều không thể liên lạc với Quan Chi Hoè, gọi điện thoại cô cũng không nghe máy, vì thế anh tìm Giang Đan, nhờ cô ấy giúp đỡ.
Một lúc sau, Giang Đan gọi điện thoại tới: “Anh, hình như Quan Quan cũng không nghe điện thoại của em...Hai người cãi nhau ạ?”
Giang Triều buồn bực xoa trán: “Anh biết rồi, không có chuyện gì đâu, em bận việc của mình đi.”
Dừng vài giây anh lại gọi cho Giang Đan: “Tối nay em về nhà ăn cơm.”
“A? Tối nay nhà mình có tiệc ạ? Mẹ em không nói với em, tối nay em có hẹn với bạn cùng lớp đi bar rồi.”
“Hiện tại là có, nhớ đến sớm một chút.” Giang Triều không cho Giang Đan cơ hội để phản bác.
“Ồ...Vâng ạ.”
Giang Triều tìm số điện thoại của cha mình trong danh bạ, bấm gọi.
Quan Chi Hoè, trốn tránh là lựa chọn của em, nhưng anh có rất nhiều cách khiến em xuất hiện.
-
6 giờ chiều.
Trong sân nhà họ Giang ăn uống linh đình, Giang Quốc An mời một vài nhà đầu tư đến để trao đổi về dự án, nhà Quang Hạng Minh cũng là một trong số đó.
Khi Giang Quốc An nhìn thấy Quang Hạng Minh đến một mình thì vội vàng tiến lên chào hỏi: “Hạng Minh, sao lại đi một mình thế này?”
“Vợ phải ở nhà chăm sóc bọn trẻ.”
Giang Quốc An nói tiếp: “Vậy thì cháu Quan đâu rồi? Bà nhà tôi nấu ăn ngon lắm, muốn cô nhóc đó đến ăn thử, chắc ăn đồ ăn ở căn tin nhiều quá cũng chán rồi.”
Quan Hạng Minh có thể leo lên được vị trí như hiện tại cũng là vì tinh ý nhất trong những người giỏi nhất, bữa tiệc này bề ngoài có ý nghĩa gì, sau lưng làm vì ai, trong lòng ông hiểu rõ: “Ha ha ha, tôi đã thông báo cho con bé rồi, chắc nó cũng sắp tới rồi đấy.”
Vừa mới nói xong thì chuông cửa nhà họ Quan vang lên.
Hai tiếng trước, khi Quan Chi Hoè nhìn thấy ba chữ Quang Hạng Minh hiển thị trên màn hình điện thoại, trong cơn giận, cô thật sự muốn ấn tắt máy.
Trong lòng bực bội vì bị Giang Triều chơi một vố, Quang Hạng Minh lại xuất hiện đúng lúc xem náo nhiệt.
Tiếng chuông vang năm sáu tiếng thì Quan Chi Hoè ấn nghe máy với giọng nói hằn học.
Đối diện là giọng nói lạnh lùng thường ngày của Quang Hạng Minh: “6 giờ tối nay đến nhà chú Quan ăn cơm, địa chỉ sẽ gửi cho con sau.”
“Con có việc bận.” Quan Chi Hòe lạnh lùng từ chối, không cho cha mình mặt mũi.
Quang Hạng Minh cũng không nổi giận, giống như đã quen với việc cha con xích mích, chỉ nói tiếp: “6 giờ, đừng đến muộn.” Sau đó không hề do dự mà cúp máy.
Bên kia điện thoại, hốc mắt của Quan Chi Hoè vốn đã ửng hồng lập tức phủ đầy sương mù, giọt nước mắt treo trên hàng mi, mãi cho đến khi không chịu nổi sức nặng nữa mới rơi xuống từng giọt một.
Mười mấy năm qua vẫn luôn như vậy.
Mọi sự kỳ vọng và tưởng tượng của Quan Chi Hoè mười mấy tuổi về tình yêu thương của cha bị bào mòn vì sự nhiệt tình của mình để lấy lòng Quang Hạng Minh hết lần này đến lần khác.
Bởi vì chỉ là một công cụ để duy trì mối quan hệ gia đình hoà thuận với người ngoài, có một số giá trị lợi dụng cho nên mới không bị vứt bỏ, có lẽ cái kết tiếp theo là bị Quang Hạng Minh tặng cho một quan chức cấp cao nào đó, hoặc ông trùm kinh doanh, đảm nhận làm thảm kê chân trên đường đá của ông.
Ở trong ký túc xá, Quan Chi Hoè lau khô nước mắt, lớp trang điểm kỹ lưỡng của cô giống như một chiếc mặt nạ, bộ váy dạ hội mà cô chọn giống như một chiếc áo giáp mỏng manh, dễ bị tổn thương nhưng vẫn phải mặc vào.
Người mở cửa là Giang Đan.
Hai cô gái liếc nhìn nhau, không nói gì.
Giang Đan kéo tay Quan Chi Hòe, “Quan Quan, tớ...”
“Không sao, tớ hiểu hoàn cảnh của cậu, cảm giác ít nhiều cũng ăn nhờ ở đậu người khác, đúng không?”
“Vậy cậu nghĩ như thế nào? Anh tớ thật sự rất thích cậu, lúc ấy anh ấy đã cố gắng đi tìm cậu, thêm bạn trên Wechat với cậu, nhưng căn bản cậu không quan tâm, nếu không anh ấy cũng sẽ không đi đường vòng như vậy...”
“Không biết...”
“Quan Quan, cậu còn nhớ cuộc nói chuyện ngày hôm đó của chúng ta trong ký túc xá không? Lúc đó cậu vẫn đang đấu tranh tư tưởng với anh trai của tớ, nhưng hiện tại mọi suy nghĩ của anh ấy đã bày ra rõ trước mặt cậu. Người cần chải chuốt mọi việc rõ ràng, chỉ có một mình cậu thôi.”
“Nếu như tớ...”
Còn chưa nói xong thì Giang Đan đã bị mẹ mình gọi đi hỗ trợ.
Quan Chi Hoè đứng một mình ở một góc trong sân, trời đã chớm thu, gió chiều mang theo hương hoa thơm ngào ngạt. Quan Chi Hoè sững sờ nhìn cây hoè trong sân.
“Giá mà mình hoàn hảo hơn.” Quan Chi Hòe nói nhỏ.
Một người xuất sắc như Giang Triều, cho đến hiện tại Quan Chi Hoè vẫn cảm thấy mình không xứng với anh.
Sau lưng truyền đến một tiếng thở dài.
“Quan Chi Hòe, trong tình yêu, lý trí của em có thể thua, không cần lúc nào cũng phải tỉnh táo.”