Hai người làʍ t̠ìиɦ ở trong xe xong, kết quả chia tay trong không vui.
Đương nhiên là Quan Chi Hoè đơn phương chiến tranh lạnh.
Có một lần Quan Chi Hoè đến câu lạc bộ để điểm danh, Giang Triều đi tới cố gắng nói chuyện với cô nhưng Quan Chi Hoè trực tiếp quay đầu rời đi, chỉ để lại đôi tay vươn ra ở trong không khí đầy xấu hổ.
Không bao lâu, Quan Chi Hoè cảm thấy mình chuẩn bị nghênh đón một mùa xuân mới.
Cô cảm thấy thái độ của Tuân Tư Viễn với cô đã bắt đầu ấm lại, không chỉ đáp lại mọi câu hỏi mà thậm chí còn chấp nhận lời mời chơi game nhiều hơn trước.
Về chuyện này, Mạnh Diệp Diệp tỏ thái độ khinh thường, cậu cho rằng đây chỉ là kịch bản quen thuộc của đàn ông, lúc nóng lúc lạnh, lúc xa lúc gần.
Quan Chi Hoè đánh trả, đừng vì anh ấy không hỗ trợ cậu mà cậu liền tỏ ra tức giận, bất bình.
Mạnh Diệp Diệp dậm chân, chiến tích 10-2-8 của ông đây mà cần anh ta hỗ trợ?
Hai người đang tự học ở thư viện, nghe vậy, Quan Chi Hoè lập tức lấy điện thoại ra, đưa chiến tích trong trò chơi cho cậu nhìn.
“Cậu xem lực sát thương của bản thân đi, cướp 5 tướng của tớ còn không biết xấu hổ mà khoe khoang?”
Mạnh Diệp Diệp hừ một tiếng, lập tức chuyển chủ đề: “Cho nên, Tuân Tư Viễn kia, rốt cuộc thì cậu tiến triển đến mức độ nào rồi?”
“Khá tốt... Đi? Chắc là sắp hẹn gặp mặt rồi.”
“Đã bao lâu rồi?? Nếu đổi thành người khác, không biết đã bắn bao nhiêu phát pháo hoa rồi. Quan Chi Hoè, sức chiến đấu của cậu kéo dài quá.”
Quan Chi Hòe nghĩ đến việc bản thân trong lúc nói chuyện với Tuân Tư Viễn lại đi bắn pháo với người khác, cô chột dạ cúi đầu xuống, giả vờ nhìn sách trên bàn, phớt lờ lời nói của Mạnh Diệp Diệp.
“Vậy giữa cậu và chủ tịch câu lạc bộ bóng bầu dục kia có chuyện gì vậy? Gần đây tớ nghe được không ít tin đồn nhảm nhí.”
“Chủ tịch? Chủ tịch nào? Tớ và anh Vạn Tráng có thể có chuyện gì?”
“Ôi, không phải người hiện tại, nói sai rồi, cũ, chủ tịch cũ. Lần trước Giang Đan không rảnh, chúng ta chơi game xong, tớ đi điểm danh giúp cậu, anh ta còn liếc tớ một cái cơ.”
“Ồ, anh ấy, có thể có tin đồn nhảm nhí nào được? Vì sao tớ không nghe thấy bất kỳ tin đồn nào?”
“Người khác sẽ nói những lời không hay trước mặt cậu sao? Quan Chi Hoè, cậu thông minh lên đi.”
Quan Chi Hoè cũng lười hỏi Mạnh Diệp Diệp nghe được tin đồn nhảm nhí gì, những lời này cô đã nghe đi nghe lại nhiều lần năm cấp ba. Lên cấp ba, có lẽ người đưa tin đồn đã thay đổi nhưng nội dung thì không.
Quan Chi Hoè thản nhiên nói: “Người cũ.”
“Vớ vẩn, đương nhiên tớ biết anh ta là chủ tịch cũ của câu lạc bộ bóng bầu dục...”
Chưa kịp nói xong thì Mạnh Diệp Diệp đã sững người như con mèo bị dẫm phải đuôi, sau khi nghẹn một lúc lâu mới nói: “Cậu thực sự được đó, Quan Chi Hoè.”
“Vậy cậu, sống giữa hàng vạn bụi hoa mà không dính bụi đang nghĩ cái gì?”
Quan Chi Hòe gấp quyển sách lại, bắt đầu dọn dẹp cặp sách của mình: “Thứ nhất, tớ không có bụi hoa. Thứ hai, tớ chả nghĩ gì cả.”
Thấy Quan Chi Hoè đột nhiên đứng dậy Mạnh Diệp Diệp nói: “Cậu đi đâu vậy? Có chơi nữa không?”
“Không chơi, tối nay có trận thi đấu bóng bầu dục, đi gặp Tuân Tư Viễn.”
Mạnh Diệp Diệp lẩm bẩm: “Thế mà còn nói không nghĩ gì cả.”
Trận thi đấu tối nay của hai trường chỉ mang tính chất huấn luyện, cho nên Vạn Tráng không tuyên truyền nhiều, chỉ thông báo cho các thành viên chưa đủ điểm câu lạc bộ đến tham gia.
Quan Chi Hoè tính điểm câu lạc bộ của mình, đã đủ. Từ khi lên kế hoạch theo đuổi Tuân Tư Viễn, số lần cô tham gia hoạt động của câu lạc bộ tăng vọt.
Hiện tại để cô nói về một số kiến thức bóng bầu dục, có thể nói là hạ bút thành văn.
Vừa đến nhà thi đấu cô đã nhìn thấy thành viên của hai đội đã mặc quần áo, đang vận động làm nóng người.
Quan Chi Hoè chỉnh lại tóc tai và quần áo của mình, cầm chai nước khoáng trong tay, định đưa cho Tuân Tư Viễn.
Nghĩ đến việc hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt Tuân Tư Viễn, trong lòng cô bỗng cảm thấy kích động không tả nổi, giống như tâm lý của một trạch nam cuối cùng cũng bắt được nữ thần mình thích.
Quan Chi Hoè đi xuyên qua đám đông, tìm cầu thủ mặc áo số 5 trong đám người mặc bộ đồng phục bóng bầu dục và mũ bảo hiểm nặng nề.
Cô dùng bình nước vỗ nhẹ vào sau lưng Tuân Tư Viễn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tuân Tư Viễn, xin chào, em là Quan Chi Hoè, tới đưa nước cho anh ạ.”