Giang Triều để Quan Chi Hoè ngồi trong phòng, anh đi ra ngoài kêu người giúp việc làm chút gì đó cho cô ăn.
Quan Chi Hoè đồng ý, cô mới ngủ một giấc nên rất đói. Nhân lúc Giang Triều đi ra ngoài, cô lẳng lặng đi quanh phòng Giang Triều, sau đó dán mắt vào một cuốn sách trên bàn.
Một quyển tuyển tập các bài thơ cổ quan trọng cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bìa hơi rách, trang giấy nhăn nheo, phía dưới bên phải trang sách bị gấp lên, quả nhiên chủ nhân của quyển sách này thường xuyên lật ra xem.
Có hơi kỳ lạ, Quan Chi Hoè nghĩ.
Đương nhiên tuyển tập thơ cổ này không có gì lạ, điều kỳ lạ là vì sao nó lại xuất hiện trên bàn của Giang Triều, bởi vì anh đâu cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hơn nữa Quan Chi Hoè bất giác cảm thấy quyển sách này có hơi quen thuộc, vì tò mò nên cô tiến lên lật quyển sách.
Mở trang đầu tiên của cuốn sách, Quan Chi Hoè, 12-1, mấy chữ cái to này xuất hiện trong tầm mắt, bên cạnh có một vài mô hình cô tùy tiện vẽ trong giờ học.
Nhưng cái tên rõ ràng không phải chữ viết của Quan Chi Hoè, nét chữ sang trọng và mạnh mẽ này là do Giang Triều viết.
Khi học cấp ba, có một khoảng thời gian Quan Chi Hoè cảm thấy tên của mình rất xấu, vì thế cô đã mua hàng chục nhãn vở nhờ Giang Triều viết tên hộ mình.
Như vậy khi sách giáo khoa và sách bài tập được phát, cô có thể trực tiếp dán lên, vừa đẹp lại vừa tiết kiệm sức.
Giang Triều chế giễu chuyện này, nhưng không chịu nổi sự nhõng nhẽo của Quan Chi Hoè nên chỉ có thể viết cho cô. Nhưng có lần đầu tiên thì rất khó dừng lại, sau đó Giang Triều trở thành công cụ ký tên của Quan Chi Hoè.
Nhưng Giang Triều không phải người ăn chay, anh đã lấy lại những công sức đó ở trên giường.
Cho nên khi Quan Chi Hòe nhìn thấy cái tên trên quyển sách này thì cảm giác quen thuộc ập đến trước mặt.
Nhưng cô nhớ rõ lúc ấy sau khi nhờ Giang Triều viết tên cuốn sách xong, dùng được một thời gian ngắn thì cô đã làm mất, dù cố gắng tìm như thế nào cũng không thấy.
Khi đó là đợt ôn tập đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học, cô rất bận, ngay cả việc ăn cơm cũng phải tranh thủ từng giây, Giang Triều lại học đại học, hai người không thể gặp nhau thường xuyên, cô cũng không nói với Giang Triều, bản thân tự đến hiệu sách mua lại.
Nhưng hiện tại, vì sao nó lại xuất hiện ở trên bàn của Giang Triều? Anh có đam mê trộm sách của người khác sao?
Quan Chi Hòe tiến lên lật xem, phát hiện ở từng bài thơ cổ, Giang Triều đã chú thích và giải thích cặn kẽ ở bên cạnh để cô dễ nhớ, dễ hiểu.
Khi đó cô vừa mới quyết định dừng uống thuốc, trước đây do uống thuốc mà trí nhớ luôn kém, học thuộc một bài thơ mấy chục dòng còn bị vấp, cô chỉ được năm điểm nên mỗi lần giáo viên ngữ văn nhìn thấy cô đều thở ngắn than dài.
Quan Chi Hoè dừng lại cho đến khi lật đến một bài thơ.
《 Quan thư 》.
Điều ngoài ý muốn là trang giấy này sạch sẽ bất thường, Giang Triều không biết bất kỳ lời giải thích nào mà chỉ viết một bài thơ khác vào khoảng trống bên cạnh.
Quan Quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi
Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục.
Du tai! Du tai!, triển chuyển phản.
Sâm si hạnh thái, tả hữu mạo chi
Yểu điệu thục nữ, chung cổ lạc chi.*
An An, biệt danh của cô là An An, chỉ có bà ngoại đã gọi cô như vậy.
Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi...
Khi Giang Triều quay lại, nhìn thấy Quan Chi Hoè đang đứng trước quyển sách của cô, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trái tim anh rung lên, rồi lại giả vờ bình tĩnh đi lên, gấp quyển sách lại, đặt nó sang một bên, “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Anh yêu thầm tôi?” Quan Chi Hòe ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi.
Rõ ràng cơ mặt của Giang Triều cứng đờ trong chớp mắt, “Không.”
“Sao lần này anh phủ nhận nhanh thế? Không giống như bình thường.”
Giang Triều lựa chọn không đối diện trực tiếp với cô, anh nhìn sang chỗ khác, đẩy một bát mì đến trước mắt cô, “Mau ăn đi, không ăn sẽ trương lên đấy.”
Là loại mì ramen Quan Chi Hoè thích nhất.
Quan Chi Hòe ngồi xuống, bắt đầu ăn mì, “Có một câu tôi vẫn luôn muốn hỏi anh.”
“Em nói đi.” Giang Triều ngồi xuống bên cạnh cô, giả vờ lỡ tay đẩy quyển sách tuyển tập thơ cổ ra xa.
“Chúng ta, lần đầu tiên...Ở WC, vì sao anh lại đồng ý.” Quan Chi Hòe nghi ngờ nghiêng đầu, “Một cô gái không quen biết đột nhiên muốn làʍ t̠ìиɦ với anh, phản ứng đầu tiên không phải là từ chối sao?”
“Với cả lúc đó tôi không xinh lắm, hơn nữa anh không sợ nhỡ đâu tôi bị bệnh gì đó, biếи ŧɦái muốn lấy bệnh cho người khác sao?”
Khi đó Quan Chi Hòe bởi vì uống thuốc và áp lực từ bầu không khí gia đình tra tấn, cô gầy gò, hốc mắt trũng sâu, mỏng manh đến mức có thể sụp đổ khi gió thổi qua, thực sự thì không thể nói cô xinh được.
Giang Triều nghe một loạt câu hỏi của Quan Chi Hoè, anh chỉ mỉm cười, khoé môi cong lên, không trả lời câu hỏi của cô.
“Quan Chi Hòe, sau này muốn hạ thuốc người khác thì hành động bí mật một chút, đừng rải đông rải tây.”
“Hơn nữa, so với sự hiểu biết của em về anh thì anh hiểu em hơn nhiều.”
*Dịch thơ:
Chim thư cưu họa tiếng
Hót trên cồn bãi sông
Như cô gái dịu hiền
Sánh đẹp đôi quân tử
Rau hạnh mọc lô nhô
Ven theo dòng phải trái
Người con gái dịu hiền
Thức ngủ ta mơ mãi
Mơ nàng chưa được gặp
Thức ngủ đều nhớ mong
Ôi! Nỗi nhớ triền miên
Cứ bâng khuâng trằn trọc.
Rau hạnh mọc lô nhô
Trái phải trông nàng hái
Người con gái dịu hiền
Ta ước duyên cầm sắt.
Rau hạnh mọc lô nhô
Trái phải gom từng cọng
Người con gái dịu hiền
Xin chào vui chuông trống.