Khi Quan Chi Hoè và Giang Đan đến sân thể dục, trận đấu đã bắt đầu được hơn mười phút, chủ tịch Vạn Tráng vừa mới thu dọn chỗ điểm danh, thấy hai cô gái đến muộn, anh ấy không thể làm được gì khác ngoài việc mở lại biểu mẫu điểm danh.
“Sao hôm nay em đến muộn vậy?” Vạn Tráng vừa hỏi Quan Chi Hoè vừa đánh dấu cho hai người.
Quan Chi Hoè xoa mũi theo bản năng, đây là động tác nhỏ khi cô nói dối, “Giáo viên của Giang Đan ở tiết học vừa rồi kéo dài thời gian nên em phải đợi cậu ấy một lúc.”
Giang Đan nghe vậy thì nhìn Quan Chi Hòe, véo một cái thật mạnh ở sau lưng Quan Chi Hoè.
Rốt cuộc thì người nào vẫn còn lảm nhảm, dài dòng trước khi ra ngoài, băn khoăn không biết mặc bộ quần áo nào để đàn anh Tuân chú ý, tô màu son nào trông bắt mắt hơn.
“Giang Đan?” Vạn Tráng ngẩng đầu, đột nhiên ý thức được vấn đề gì đó, “Này, em không phải cái người...”
Giang Đan vội vàng ngắt ngang lời của Vạn Tráng: “Chủ tịch à, chúng ta nên xem trận đấu ở chỗ nào? Xem chỗ nào có tầm nhìn tốt ạ?”
Dường như Vạn Tráng cũng nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng dừng lại những gì mình định nói, tùy ý chỉ vào sân, tống cổ các cô qua đó.
Đại học F đã ghi được ba điểm, có vẻ như tình hình đang diễn ra tốt đẹp.
Quan Chi Hòe cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Tuân Tư Viễn trong số các cầu thủ chạy tới chạy lui trên sân, bởi vì bị mù màu đỏ-xanh lá nhẹ nên cô chỉ cơ thể nhìn chằm chằm vào số 5.
Giang Đan ở bên cạnh vẫn đang nói: “Anh Tuân của cậu đâu? Có vẻ như đội của anh ấy có rất ít cơ hội chiến thắng.”
Quan Chi Hòe vốn đang tìm kiếm Tuân Tư Viễn, sân thể dục rộng, ánh đèn chiếu bốn phía khiến cô đau mắt, mà Giang Đang còn châm lửa thổi gió khiến lòng cô càng bực bội hơn.
Trước khi đi, cô đã gửi tin nhắn cho Tuân Tư Viễn, nhưng không biết vì lý do gì mà đối phương không trả lời tin nhắn của cô, có lẽ đang bận, cho nên cô cũng không chắc hôm nay Tuân Tư Viễn có tham gia trận đấu tối nay hay không.
Nếu anh ấy không tới, vậy thì tối nay Quan Chi Hoè tốn công rồi.
Đột nhiên một chàng trai ở bên cạnh lao ra, khiến Quan Chi Hoè giật mình, chàng trai lắp bắp rút điện thoại ra, nói với Quan Chi Hoè: “Bạn ơi, chào cậu, có thể thêm Wechat không?”
Quan Chi Hòe rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô rất ghét việc hỏi xin Wechat của người khác hoặc bị xin Wechat, nếu không phải lần trước vì đống lợi ích Giang Đan đưa ra, cô sẽ không bao giờ xin Wechat của Tuân Tư Viễn.
Nhưng bởi vì khó từ chối người khác cho nên cô định nói số Wechat của Giang Đan cho chàng trai.
Bạn bè ấy mà, chính là dùng để hố nhau.
Ngay khi Quan Chi Hoè vừa mới cầm điện thoại của chàng trai, định nhập vào thì đột nhiên Giang Đan ở bên cạnh lớn tiếng chửi rủa: “Vãi ạ, sao lại thế này, số 5 đang làm gì vậy, cú ném đơn giản như vậy mà cũng ném được?”
Nghe thấy số 5, Quan Chi Hoè vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía sân, phát hiện hình như số 5 của đại học F bỏ lỡ một cú ném bóng tốt, người ngoài sân thổn thức, đồng đội trên sân cũng rơi vào trạng thái hoang mang.
Nhất là Bàn Tử, Bàn Tử là hậu vệ chạy, luôn theo sát tiền vệ chính, để tránh việc tiền vệ chính bị người khác cướp bóng.
Ngay khi đội của mình chạm bóng, Giang Triều đã định vị được quả bóng, chỉ cần đá vào là có thể ghi được một điểm.
Không ngờ cú đá của Giang Triều lại khiến bóng đi chệch khung thành.
Bàn Tử không kiềm chế được tính khí của mình: “Sao đấy? Giang Triều, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Thi đấu hữu nghị nên cũng không có nhiệt huyết đúng không?”
Giang Triều làm như có hơi ảo não mà xoa gáy, nhưng bị mũ bảo hiểm chặn lại, chỉ có thể thông qua mũ bảo hiểm, dùng giọng nói của mình trả lời: “Ngoài ý muốn, tiếp tục đi.”
Bàn Tử thở phì phò nói: “Cậu tốt nhất là ngoài ý muốn!”
Bên cạnh thỉnh thoảng cũng có đồng đội chạy đến hỏi Giang Triều bị làm sao, có phải cơ thể khó chịu hay không, cho nên mới đá chệch.
Giang Triều xua tay, ra hiệu mình không sao, bảo mọi người tiếp tục tập trung vào trận đấu.
Chỉ trải qua một khúc nhạc đệm vừa rồi mà không biết vì sao tinh thần của đại học F tụt dốc không phanh, những lần ném bóng sau đó thường xuyên để thủng lưới, bị đại học T gỡ hoà, cuối trận đấu còn ghi hai điểm liên tiếp.
Quan Chi Hoè không hiểu trận đấu lắm, nhưng Giang Đan thì hiểu, theo Giang Đan, kể từ khi số 5 của trường mình ném trượt thì có cảm giác như cơ thể của người này bị cướp đi mất, ngay cả hồn cũng không còn, nửa trận sau lơ đãng không biết đang làm gì.
Giang Đan rất tức giận, cảm thấy bản thân lãng phí thời gian cả tối đến xem trận thi đấu, kết quả trường của mình thua cuộc, thời gian này dùng để theo đuổi Hàn Tổng ở ký túc xá không phải sướиɠ hơn sao?
Quan Chi Hòe cũng rất tức, cô tìm số 5 có chữ T khắp cả sân, kết quả phát hiện hình như Tuân Tư Viễn không tới.
Sau khi trận đấu kết thúc, cả hai chuẩn bị rời khỏi sân theo dòng người.
Đột nhiên màn hình điện thoại của Quan Chi Hoè sáng lên.
Là tin nhắn Tuân Tư Viễn gửi tới.
“Hôm nay em có tới xem trận đấu không?”
Quan Chi Hòe đã hỏi một câu trước đó, “Hôm nay anh có đến thi đấu không ạ?”
Tuân Tư Viễn không trả lời câu hỏi của Quan Chi Hoè, mà là hỏi hôm nay cô có đến không.
Quan Chi Hoè vội vàng trả lời, “Em tới xem anh thi đấu nhưng hình như không nhìn thấy anh QAQ”
“Lát nữa bọn anh sẽ đến quán của ông Vương để liên hoan, em có tới không?”
Trái tim của Quan Chi Hòe đập chệch một nhịp, nam thần mà mình đang theo đuổi chủ động mời mình đi ăn nướng BBQ, trời ạ, chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Quan Chi Hoè ném toàn bộ mọi thứ sang một bên, lập tức giữ chặt người Giang Đan, “Đi ăn nướng BBQ không?”
Giang Đan tỏ vẻ ghét bỏ, đang định từ chối, “Không ăn, vừa bẩn lại còn gây ung thư.”
“Đội bóng trường T mời.”
“Đi.”
Giang Đan nắm tay Quan Chi Hòe, chủ động đi về phía phố ăn vặt cạnh cổng trường.
----------
Giang Triều: Anh mời em đi ăn nướng BBQ, có ăn không?
Quan Chi Hòe: Không ăn, vừa bẩn lại còn gây ung thư.
Tuân Tư Viễn: Anh mời em đi ăn nướng BBQ, có ăn không?
Quan Chi Hòe: Đi nha, đi nha.