Quan Chi Hòe không định nói chuyện với Giang Triều, cô chỉ yên lặng đeo bịt tai vào.
Một lúc sau, Quan Chi Hoè mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hình như là streamer trò chơi mà mình thường hay xem, sau đó giọng nói đó lại biến mất.
Cô không nhịn được mà tháo bịt mắt xuống, lặng lẽ liếc nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên là video của streamer trò chơi A Heo.
A Heo không quá nổi tiếng trong app phát sóng trực tiếp, nhưng bởi vì kỹ năng chơi game xuất sắc nên cũng coi như có chút tiếng tăm.
Quan Chi Hòe là người hâm mộ trung thành của anh ấy, bất cứ khi nào rảnh rỗi, cô sẽ xem anh ấy phát sóng trực tiếp, khi nào có tâm trạng tốt thì sẽ tặng một vài món quà nhỏ.
Giang Triều đã đeo tai nghe, bắt đầu xem.
Đối với tình hình này, Quan Chi Hoè tỏ ra ngạc nhiên.
Nếu cô nhớ không nhầm thì năm cấp ba, Giang Triều là một người ít quan tâm đến game và những trò tiêu khiển khác.
Không chỉ như thế, Giang Triều thậm chí còn không cho cô chơi game, nhưng cũng may khi đó Quan Chi Hoè không có nhiều hứng thú với trò chơi cho nên hai người không vì trò chơi mà sinh ra khoảng cách.
Nhưng vì sao bây giờ Giang Triều lại xem video trò chơi?
Chẳng lẽ sau khi vào đại học anh cũng bắt đầu sa đoạ? Bỏ bê việc học, nghiệm game, không vực dậy nổi?
Không thể nào, theo sự hiểu biết của cô đối với Giang Triều, Giang Triều là loại người thà chạy thêm hai vòng sân thể dục để giữ dáng còn hơn lãng phí thời gian vào loại chuyện như vậy.
Trong khi suy nghĩ, Quan Chi Hoè không nhịn được mà âm thầm liếc nhìn điện thoại Giang Triều.
Trận đấu này tình cờ là buổi phát sóng trực tiếp Quan Chi Hoè bỏ lỡ, bởi vì tối hôm đó cô đang phải đuổi kịp thời gian làm bài tập về nhà do giáo viên dạy môn văn học đương đại Trung Quốc giao, khi đó cô phải viết một bài cảm nhận sau khi đọc một tác phẩm đương đại, đề tài không giới hạn.
Thật ra cô đã viết xong, nhưng khi cô hỏi các bạn cùng lớp, đề cảm nghĩ chỉ 1500 chữ mà có rất nhiều người viết đến 3000 chữ.
Quan Chi Hoè, người viết được 1500 chữ ở dấu chấm cuối cùng đang nằm trên giường buộc phải đứng dậy, ép bản thân viết thêm 500 chữ nữa.
Lúc ấy Giang Đan đang nằm trên giường, nhìn Quan Chi Hoè vò đầu bứt tai ở dưới giường, cười đến ngã trái ngã phải.
Giang Đan nói, người ta viết thế nào mặc người ta, cậu cứ viết theo ý mình.
Quan Chi Hòe nói, sinh viên kỹ thuật các cậu không hiểu, cùng là bài tập 1500 chữ, có người viết 3000 chữ, có người chỉ viết 1500 chữ, độ dài khác hẳn nhau, nếu là giáo viên thì cậu sẽ cho ai điểm cao hơn?
Giang Đan nhún vai tỏ vẻ thương mà không giúp gì được, để lại Quan Chi Hoè thở dài trước màn hình máy tính.
Giang Triều đã sớm nhận ra động tĩnh của cô gái bên cạnh, anh quay đầu liếc nhìn Quan Chi Hoè, sau đó tốt bụng dịch màn hình điện thoại ra giữa vài centimet, như vậy ai cũng có thể nhìn thấy.
Quan Chi Hoè bị hành động của Giang Triều làm cho sửng sốt, cô lập tức cảm thấy xấu hổ.
Người ta vừa lên xe thấy mình mệt mỏi quá nên tỏ vẻ quan tâm, kết quả mình lại lạnh lùng, hiện tại người ta không so đo hiềm khích trước đây mà share màn hình để mày xem, mày không phản ứng gì thì EQ cũng thấp quá rồi.
Mặc dù quan hệ hiện tại của bọn họ có hơi xấu hổ, nhưng suy cho cùng thì vẫn còn một tầng nghĩa bạn bè.
Quan Chi Hòe tháo nút bịt tai xuống, cũng rất biết điều mà tiến lại gần Giang Triều, tỏ vẻ có đang xem video.
Đồng thời hắng giọng nói: “Anh, cũng thích chơi vương giả à?”
Giang Triều không trả lời, tháo tai nghe mình đeo bên phải xuống, sau đó vươn tay nhét vào tai phải của Quan Chi Hoè.
Quan Chi Hoè lùi người ra sau theo bản năng, cô tưởng rằng Giang Triều muốn làm gì đó, nhưng chỉ thấy anh đeo tai nghe cho mình, rồi lập tức lùi người lại. .
Quan Chi Hòe ngượng ngùng mỉm cười: “Cảm ơn…”
Giang Triều gõ nhẹ vào màn hình, tỏ vẻ xem video trước đã, có gì nói sau.
Sau đó hai người bắt đầu xem video, với tinh thần nghiên cứu học thuật…
Bởi vì hai người quá tập trung vào điện thoại cho nên bỏ qua tiếng ồn ào, xôn xao ở phía sau xe.
Trong một group chat không có đội trưởng, chỉ có các thành viên trong đội, các tin nhắn liên tục được gửi tới.
“Hai người ngồi phía sau xảy ra chuyện gì sao??”
“Được lắm, đội trưởng Giang giỏi thật, tớ ngồi ngay sau hai người bọn họ, trơ mắt nhìn đầu hai người ngày càng gần nhau.”
“Cô gái kia là ai? Sao tớ chưa từng nhìn thấy? Cũng không hề có ấn tượng gì?”
“Khụ khụ, theo chủ tịch Vạn nói thì là em khoá dưới học chung cấp ba với đội trưởng Giang.”
“Hiểu rồi, chịu đựng suốt năm cấp ba, cuối cùng cũng lên đai học, chuẩn bị xuống tay đúng không?”
“Sao cậu biết đội trưởng Giang là người đơn phương, dù sao thì tớ thấy cả hai người đều có gì đó không đúng, nói không chừng chàng có tình, thϊếp có ý, đêm trăng thanh gió mát...”
“Bàn Tử, cậu cút ra xa một chút, cậu mẹ nó dơ nhất đấy.”
“Fuck, cậu có dám cá cược với tên mập như tớ không? Tớ cá chưa đến ba tháng thì em gái này chắc chắn bị Giang Triều câu tới tay.”
“Bàn Tử, rút ngắn lại, tớ cược một tháng.”
Trong lúc mọi người đang thảo luận trong im lặng thì xe đã chạy đến cổng trường đại học F, mọi người sôi nổi đứng dậy chuẩn bị đi xuống xe. Quan Chi Hoè cũng đứng dậy, đứng sau Giang Triều, đôi mắt vẫn dán vào điện thoại của Giang Triều.
Đột nhiên, ngoài xe có một người lớn tiếng gọi tên Giang Triều, mọi người nhìn ra bên ngoài, là giáo viên phụ trách quản lý câu lạc bộ, hình như có chuyện quan trọng muốn nói với Giang Triều.
Giang Triều quay đầu nói với với Quan Chi Hòe một câu “Chờ một lúc”, sau đó vội vàng đi xuống xe.
Quan Chi Hòe vẫn đang sững người tại chỗ, thậm chí còn chưa kịp gọi Giang Triều lại, nói một bên tai nghe khác của anh đang ở chỗ của cô, sau đó nhìn anh và giáo viên đi càng lúc càng xa.
Khi Giang Triều rời đi, kết nối bluetooth cũng nằm ngoài phạm vi phủ sóng.
Sau đó truyền đến một tiếng “tút”, tai nghe mất kết nối với điện thoại của Giang Triều, biến thành một vật trang trí màu trắng tinh đeo trên tai Quan Chi Hoè.
Quan Chi Hoè chạm vào chiếc tai nghe còn sót lại, im lặng không nói gì.