Bệnh Tương Tư Của Thiếu Gia

Chương 5: Hồi ức

Người bạn quay ra nhìn Giang Khanh thấy ngay chiếc hộp dâu tươi ngon trên tay anh liền bảo:

"Nào cho ăn với nào !".

Chưa kịp lấy Giang Khanh ngồi trên xe nhanh tay vứt vội chiếc hộp vào thùng rác kế bên và nói:

"Chưa chín!."

Người bạn chợt khó hiểu nghĩ:

"Dâu chín mọng đỏ thế! Mà bảo chưa chín hmmm"

Giang Khanh ngồi lại lên xe tay cầm mũ lòng chợt nghĩ:

"Vừa nãy... cậu ta có thể để hộp dâu tây lên xe mình một cách chính xác."

"Mù thật ư!.. Hay cậu ta giả mù?".

[Chuyển cảnh].

Tại chung cư nhà bố dượng Mạng Thanh.

Đứng trước cửa nhà, tay cô đang chuẩn bị mở cửa lòng Mạng Thanh suy nghĩ:

"Không phải là mơ thật.."

"Cửa nhà quen thuộc."

"Cuối cùng cũng có thể quay trở về rồi!"

Tiếng mở cửa: " Lạch Cạch.."

Cô bước vào nhà nhìn thấy Thư Dương đang ngồi trên sofa phòng khách tay cầm chiếc điều khiển, quay đầu nhìn cô.

Cô vội nói:

"Chị về rồi."

Với giọng trả lời lạnh nhạt của Thư Dương:

"Ừm.."

Bố dượng Mạng Thanh trong bếp đi ra nhìn thấy cô và nói:

"Thanh Thanh về rồi à, con mau đi rửa tay đi, bố sắp nấu cơm xong rồi."

"Gia Hân không về cùng với con ư? Bố tưởng hôm nay con bé biểu diễn?"

Vẻ mẳt đầy ngạc nhiên của Mạng Thanh khi một người từ cõi chết trở về nhưng thực tại thì mọi chuyện đều diễn ra bình thường làm cô còn chưa làm quen được.

Nhìn người bố đầy sự yêu thương mình cô nghĩ:

"Cuối cùng con cũng có thể gặp lại bố!"

[Hồi Ức Ùa Về]

Kiếp trước, sau khi mình và mẹ bị tai nạn giao thông, mẹ đã mất. Còn mình thì bị thương ở mắt, một mình bố khổ cực nuôi lớn ba đứa trẻ, nhưng ông ấy chưa từng nghĩ tới việc bỏ rơi mình. Ngược lại ông vẫn luôn coi mình như con ruột mà đối đãi.

"Thật cảm ơn ông trời đã cho mình cơ hội được sống lại để một lần nữa báo đáp công ơn bố của Hân."

"Mình sẽ nhất định không để bố xảy ra chuyện gì! Để bố được an hưởng tuổi già!"

Quay về hiện tại, cô vội bỏ túi xuống ghế vừa nói:

"Gia Hân nói em ấy ăn ở ngoài.Buổi tối còn có tiệc chúc mừng."

"Mình vừa mới gặp được Giang Khanh có nghĩa là Gia Hân vẫn chưa lấy lòng được Giang Khanh."

"Cho dù là kiếp trước hay kiếp này. Hình như Giang Khanh đều không thích Gia Hân."

Đang suy nghĩ mọi chuyện thì bố dượng cắt ngang suy nghĩ của Mạng Thanh:

"Được rồi! Thanh Thanh mau đi rửa tay sắp ăn cơm rồi con!."

" Vâng ạ!". Cô trả lời.

Đêm xuống, sau buổi ăn tối Mạng Thanh ngồi vào bàn học của mình, tay cầm thẻ học sinh suy ngẫm:

"Đây là bức ảnh chụp năm lớp 10 khi mới vào trường, lúc ấy mắt bị nhiễm trùng nhiều lần, không thể nhìn ánh sáng mạnh."

"Giáo viên chỉ có thể cho mình chụp ảnh với tấm vải trắng che mắt, rồi nhờ người photoshop thêm đôi mắt."

Nhìn tấm ảnh cô khẽ cười và cảm thấy hào hứng đang rất muốn gặp lại thấy cô và các bạn.

[Ngày Hôm Sau]

Ở lớp học 2-1

Cô bước vào lớp cùng với các bạn khung cảnh đầy thân thuộc.

Một cô bạn với giọng điệu thân thiện:

" Chào buổi sáng! Thanh Thanh !"

Cô đáp:

"Chào buổi sáng!"

Một bạn khác nói cùng bầu không khi lớp học:

"Cán sự môn tiếng anh thân yêu ơi, bài tập hôm nay có thể thu muộn chút không, bây giờ tớ sẽ bổ sung ngay."

Mạng Thanh bước đến ngồi vào bàn học của mình quay qua nhìn người bạn nam ngồi kế khẽ gật đầu, đối phương cũng đáp lại gật đầu.

Cô bạn ngồi trước quay xuống vẻ mặt tươi cười nói:

"Thanh Thanh cậu đến rồi !"

Cô vui vẻ đáp:

"Triệu noãn chanh"

Cô bạn vội chỉnh tóc cho Mạng thanh vừa nói:

"Xem cậu này, tóc bị gió thổi loạn lên rồi!."

"À! Đúng rồi! Thanh Thanh, cậu nhớ đăng ký nhận học bỗng nhé! Đơn đã được phát rồi đó !"

"Được." Cô cười đáp.

Trong giờ tiết học.

"Mình lại được yên tĩnh lên lớp, nghe giọng nói quen thuộc của thầy cô tiếng sách vở và giấy bút khiến mình an tâm."

"Ký ức đi học khiến người ta không thể quên".

"Renggg...renggg". Tiếng chuông hết tiết học.

"Thanh Thanh! Cậu biết gì chưa?"

"Thẩm vũ tình ở lớp 11a14 muốn chuyển đến trường trung học Tân Lập bên cạnh, cậu ấy không lên lớp,cậu đoán xem lý do là gì?".

Trong tiềm thức cô nghĩ ngay cái tên:

"Giang Khanh".