Cái tát bất ngờ chẳng kịp trở tay của Đồ Lị giáng xuống gò má cứng rắn của Trần Dị. Thực ra lực tay không nặng, nhưng nghe tiếng giòn giã vang lên, chính cô ta cũng giật thót, khí thế giảm hẳn ba phần. Lại nhìn khuôn mặt hung dữ nham hiểm cùng cơn rống giận gắt gỏng vừa rồi của Trần Dị, ngoài sự lúng túng bất an thì cô ta còn thấy mông lung.
Cô ta thực sự là thẹn quá hóa giận. Bởi Đồ Lị đã phải hao tổn bao nhiêu tâm sức, bỏ ra bao nhiêu thời gian chỉ để gìn giữ vị trí bạn gái chính thức này.
Quán bar không phải nơi đầu tiên cô ta gặp Trần Dị. Khi đó có lẽ Trần Dị đang bàn chuyện với người ta ở quán bar, anh bao một khu ghế riêng trong mấy ngày liên tiếp, mặc áo sơ mi trắng ngồi dưới ánh đèn nhuộm trông cực kỳ bắt mắt. Đồ Lị nảy ý, đổ cả ly rượu đỏ lên, anh mỉm cười nhặt lấy ly rượu bị cô ta sẩy tay đánh rơi bể. Đề tài câu chuyện phát triển tự nhiên đến phí giặt khô và số điện thoại. Sau đó bạn bè tứ phương tụ tập, cứ chơi như thế rồi bên nhau một cách suôn sẻ.
Hồi ấy cạnh Trần Dị thỉnh thoảng còn lòi ra cô bạn gái cũ khó chơi, là một em gái lông bông gia đình có mở sòng bạc. Đồ Lị từng tìm hiểu nguyên nhân họ chia tay, chuyện rằng bạn gái cũ kéo Trần Dị đi mua nhẫn, Trần Dị không muốn. Cuối cùng mua một cặp nhẫn đôi về, bạn gái cũ muốn đeo nhẫn nam vào tay Trần Dị, Trần Dị chê phiền, vứt nhẫn, thẳng thừng nói chia tay.
Đồ Lị thấu hiểu ý muốn đánh dấu chủ quyền của cô bạn gái cũ này. Chỉ riêng phòng bida, hễ ở là Trần Dị sẽ đóng đô đến tận nửa đêm. Mà phòng bóng có mời tới vài người đẹp thay phiên nhau luyện bóng cùng khách, thành ra ngày nào người đẹp cũng sớm chiều ở chung với Trần Dị, pha trò cười đùa. Cũng có rất nhiều con gái vào tiệm bida chơi và chỉ toàn lén ngắm Trần Dị. Anh dạy con gái chơi bida, khom lưng nhoài người ra bàn bóng, tấm lưng với đường nét trơn tru tráng kiện, vòng eo thắt lại săn chắc, bờ mông vểnh, tư thế tay cầm tay dạy người ta, thử hỏi bao nhiêu cô đỡ cho nổi?
Cho dù ở tiệm bida Đồ Lị cũng theo dõi sít sao không rời nửa bước, song cũng chẳng cách nào ngăn cản đám con gái cứ bám dính lấy anh. Trần Dị đâu ngu, sao có thể lạnh mặt đuổi khách. Hai tay anh chống ở mép bàn bóng, người nồng nặc mùi thuốc lá ác liệt, lười biếng cười tủm tỉm nhìn người ta, buông đôi câu bông đùa, là đã khiến cô nàng mặt đỏ bừng tim nổi trống, ngay cả bạn gái chính thức là cô ta bị cho ra rìa. Anh không quan tâm phụ nữ xung quanh có quấn người hay không, quản nhiều quản ít cũng chả sao. Anh không nói nhiều, luôn luôn làm theo ý mình, có chuyện là y rằng mười ngày nửa tháng không liên lạc, muốn làm gì cũng chẳng báo cho người bên cạnh một tiếng.
Ban đầu Đồ Lị vốn chỉ muốn chơi qua đường, đàn ông phóng túng đâu đáng tin cậy. Vậy nhưng mỗi lần thấy anh chậm chạp ngước mắt nhìn người khác, là cô ta lại không nỡ buông. Hơn nữa Trần Dị đối xử với cô ta không tệ, kỹ năng giường chiếu đủ khiến cô ta sung sướиɠ, vung tiền hào phóng, tốt hơn nhiều so với loại đàn ông chăm chăm chiếm hời cho bản thân mà tiền thì cứ giấu khư khư. Như thế bảo cô ta làm sao không nắm chặt một chút cho được.
Về sau Đồ Lị đã lung lạc đám bè bạn của Trần Dị, thường xuyên bóng gió hỏi thăm mọi động thái của anh. Đồ Lị biết sơ sơ về hành tung và lịch trình anh đi đâu mỗi ngày, bình thường cô ta luôn nhân nhượng nhún nhường, giữ người yêu rất chặt. Mối quan hệ đứt quãng của hai người kéo dài hơn một năm, bụng cũng có đôi phần chắc chắn vì đã ăn được anh. Mặc dù cảm thấy với tính cách bừa bãi trụy lạc của Trần Dị, sớm muộn gì sẽ có ngày đi ăn vụng bậy bạ, nhưng ban nãy bỗng dưng thấy Miêu Tĩnh đứng sau lưng anh quan sát mình, cặp mắt đen trắng rõ ràng lặng lẽ nhìn, lòng dạ cô ta lập tức bị đánh tan, không hề nghĩ ngợi, đầu nóng lên, vung tay ra tát.
Tát xong lại thấy hơi đơ.
“Sầm.”
Miêu Tĩnh đóng cửa buồng, trong buồng không một tiếng động.
“Em gái gì? Lâu nay đâu có nghe anh kể trong nhà có em gái, em gái ở ngoài thì lại gặp đầy đấy.” Đồ Lị xấu hổ mím môi. Buồng ngủ của Miêu Tĩnh trước kia chất đầy đồ đạc linh tinh, rồi cô ta liên tưởng tới những dấu vết lưu lại trong căn nhà này, quả thực là từng có một người phụ nữ ở đây. Bạn trai bị xơ múi mà mình chẳng hay biết gì, đêm gặp người yêu bỗng biến thành hiện trường bắt kẻ gian da^ʍ.
Trần Dị thấy cô ta nhìn chong chong vào buồng Miêu Tĩnh, ánh mắt anh thâm trầm, giọng nói sắc bén: “Đó là buồng ngủ ngày xưa của nó, nó ở trong đấy mười năm rồi, đã đủ chưa?”
Đồ Lị có chút sửng sốt.
“Anh nói rõ xem.”
“Mặc quần áo vào trước đi.”
Trong nhà còn có người, giọt nước nhỏ từ mái tóc làm áo phông ướt nhẹp cả. Đồ Lị để trần hai chân, cảnh xuân lồ lộ. Cô ta lờ mờ mặc lại bộ quần áo của mình, lại thấy Trần Dị đứng khoanh tay, gương mặt lạnh lùng cúi gục, một vẻ bực tức đầy áp lực.
Không đợi hai người nói chuyện, cửa buồng bị đẩy ra, Miêu Tĩnh thay bộ đồ mặc ở nhà bước khỏi căn buồng, áo phông và quần dài rộng rãi đơn giản, tay cầm chiếc máy sấy, thần sắc bình bình, chất giọng dịu dàng.
“Máy sấy ở chỗ em, chị sấy tóc cho khô. Đồ dùng tắm rửa của chị cất trong ngăn tủ bồn rửa mặt, em không biết là của ai nên mới dọn hết.”
Nét mặt Miêu Tĩnh không có chút ngại ngùng căng thẳng hay thái độ khinh khỉnh kiêu căng nào. Ngữ khí cũng không giống như đang giấu giếm hay nói dối, mà trái lại cô trấn định tới nỗi khiến người khác nhìn vào chỉ thấy một sự bình tĩnh. Đồ Lị nhăn hàng mày mảnh, nhìn cô, rồi nhìn Trần Dị, ánh nhìn ngờ vực quét qua hai người.
“Cô là em gái anh ấy? Họ hàng hay là…”
Trông hai người chả có điểm gì giống nhau, thậm chí cái họ cũng khác.
“Anh ấy không nói à?” Miêu Tĩnh hỏi ngược.
“Đương nhiên là không!”
Hai người phụ nữ, bốn con mắt đồng thời nhìn về phía anh. Mày Trần Dị cau tít, mặt mũi u ám, sải bước lên túm lấy tay Đồ Lị: “Tôi đưa cô về trước.”
“Lúc vào nhà, em nghe trong nhà có tiếng, anh ấy nói là chị dâu tới đây. Trên đường về còn bảo muốn ăn bữa cơm với chị, gặp mặt làm quen.” Miêu Tĩnh lùi về sau một bước, “Có gì hai người nói chuyện đi, ngày mai em phải đến công ty sớm, nghỉ trước đây.”
Đồ Lị nghe giọng cô, nét nghi hoặc trong mắt càng đậm, muốn Trần Dị xác thực lại bị anh quát: “Đi đường rồi nói.”
Cô ta thất tha thất thểu theo Trần Dị xuống tầng. Cửa xe đóng phịch một cái, cô ta mới sực tỉnh: “Có gì mà không ở nhà nói rõ trước mặt nhau được chứ?”
“Sao cô qua đây?” Trần Dị nhíu mày, “Ai cho cô qua.”
“Đấy là em gái anh thật à? Có khi nào nghe anh nói nhà có em gái đâu.”
“Phải.”
Đồ Lị vẫn thấy vô lý, bắt đầu tranh cãi với anh, hất tóc: “Sao em không thể qua? Anh nói nhà có chuyện, chính là chuyện này đây đấy hả? Tại sao không nói em biết?”
Trần Dị chà ngón cái lên mặt, châm điếu thuốc, cáu kỉnh hừ lạnh: “Liên quan gì đến cô? Chuyện nhà cô tôi có quản không? Cô có cho tôi biết người nhà cô không?”
Đồ Lị ngẩn mặt, ngồi sững người trên ghế xe, khí thế yếu ớt: “Rốt cuộc cô ta là ai?”
Sắc mặt anh bình lặng như nước, chẳng có lấy một gợn sóng nổi khi đối diện cô ta: “Em gái tôi, nó về Đằng Thành làm việc, ở trong nhà.”
Chiếc xe khởi động một cách gắt gỏng, phóng như vũ bão trên đường. Trần Dị bỏ Đồ Lị lại dưới tòa nhà cô ta ở, không buồn ngó ngàng, lái xe thản nhiên rời đi.
Trên đường trở về, Trần Dị đến quán bida một chuyến, đợi tới khi quán đóng cửa mới về. Xe lần nữa dừng dưới nhà mình, ánh đèn trên tầng hai đã tắt ngúm, căn buồng bên trái kéo rèm kín mít. Anh cụp mắt châm điếu thuốc, hàng lông mi đổ chiếc bóng hình cánh quạt xuống dưới mắt. Sau hồi lâu trầm tư, anh chậm rãi nhả làn khói, cánh tay rắn rỏi khoác ngoài cửa sổ xe, đầu ngón tay khẽ búng, vài tia lửa đỏ bắn ra, lơ lửng giữa màn đêm mờ ảo bao trùm.
Anh không biết vì sao cô cứ phải về đây.
—
Đồ Lị tìm mấy người bạn cũ của Trần Dị, hỏi Bảo Mao, Ba Tử, Đại Đầu Viên, A Dũng, đám người này trăm miệng một lời.
“Miêu Tĩnh về rồi á?”
Trần Dị không nói, họ đều không biết Miêu Tĩnh đã về.
Đồ Lị mới yên tâm được nửa: “Miêu Tĩnh? Các người biết cô ta?”
Nói là biết, nhưng mức độ biết lại khác nhau. Có người từng nghe tên Miêu Tĩnh, có người từng gặp cô mấy lần, có người quen cô, người quen thân quan hệ khá tốt với cô cũng có.
“Em gái Trần Dị, có điều không phải em gái ruột, không cùng huyết thống. Bố Trần Dị cưới người phụ nữ ở vùng khác, người đó dẫn theo con gái tới đây chung sống. Mười mấy năm rồi, hồi Trần Dị học tiểu học thì con nhỏ đã ở đây. Sau đó Miêu Tĩnh học đại học, lên thành phố lớn học, từ đó cắt đứt liên lạc, không thấy về nữa.”
“Sao mấy người không ai nói cả thế?”
“Anh Dị chưa từng nhắc, cũng chả phải chuyện hay gì. Anh ấy cực kỳ ghét nhắc tới những chuyện ấy, nhắc cái là lạnh mặt. Quan hệ giữa anh ấy và Miêu Tĩnh rất tệ, ngày xưa Trần Dị thường hay sinh sự quát mắng con nhỏ.”
“Quan hệ giữa hai người họ tệ ư?”
Đêm qua gặp mặt chớp nhoáng, hai người này quả đúng là không thân thiết, xa lạ như không phải họ hàng hay bạn bè.
“Tệ, không khác kẻ thù là mấy, lạnh nhạt lắm, hai người đó cơ bản không nói chuyện với nhau.”
Người biết chuyện thì buồn cười: “Tệ đến độ nào à, anh Dị gây chuyện ở ngoài, em gái anh ấy gọi 110 báo cảnh sát, vì đại nghĩa và người thân cũng gϊếŧ, muốn tống anh Dị vào đồn ăn cơm tù. Anh Dị chưa bao giờ bị nhục như thế, nên là tức điên. Sau này Miêu Tĩnh đi, anh ấy vui vẻ hơn nhiều.”
Đồ Lị hỏi từng người một, cũng tìm hiểu được đại khái, biết đứa em gái mà Trần Dị nói là cố nhân gốc gác sâu xa thật, đây cũng là hiểu lầm thật. Tình cảnh tối hôm qua, trước mặt hai anh em, cô ta nói Trần Dị vụиɠ ŧяộʍ với người phụ nữ khác. Mặt Trần Dị đen xì thế kia, nhớ lại thì đúng là ngượng chín mặt.
Ngày hôm sau, Đồ Lị lại đến phòng bida tìm Trần Dị. Phòng bóng lượn lờ khói thuốc, anh đánh bóng cùng người ta, vừa lúc đánh được một cú bóng xuống lỗ hết, tâm trạng tốt. Đồ Lị mỉm cười bước tới bóp vai đấm lưng cho anh, bưng trà rót nước rồi thì nhận lỗi, bảo là cũng muốn gặp Miêu Tĩnh nói lời xin lỗi, mọi người cùng ăn một bữa cơm.
Trần Dị thong thả bôi cục lơ lên đầu gậy bóng, chẳng nhìn Đồ Lị, cúi rạp người dựa sát eo vào bàn bóng, đánh gậy khai cuộc, giọng lạnh tanh: “Mấy ngày nay nó ở công ty xây dựng đội ngũ, đợi cuối tuần đi.”
—
Hoạt động xây dựng đội ngũ công nhân mới của công ty Miêu Tĩnh tổ chức cho mọi người tới nông trường ở vùng ngoại thành huấn luyện dã ngoại, đi bộ vượt chướng và du lịch nông nghiệp. Thành viên đa số là những anh chàng trẻ khỏe, có đam mê có máu lửa, dễ dàng ứng phó với các tình huống. Chỉ có vài cô nàng cắn răng đi theo. Đồng chí nam cũng thường giúp đỡ, cứ thế thành viên trong đội nhanh chóng thân quen nhau.
Miêu Tĩnh và Lư Chính Tư là đồng hương, lại là đồng nghiệp, cùng bộ phận, cũng hoạt động trong một tổ, nên cực kỳ nhiều chủ đề chung, quan hệ cả hai rất tốt.
Lư Chính Tư sở hữu vóc dáng cao ráo, mắt một mí, da trắng, lúc cười lên thì xuất hiện hai lúm đồng tiền be bé. Cậu ta nhỏ hơn Miêu Tĩnh một tuổi, là chàng trai kiên định và có chí tiến thủ. Mọi người đều thuộc chức kỹ sư, ai nấy cũng gọi Miêu Tĩnh là kỹ sư Miêu, Miêu Tĩnh gọi cậu ta là kỹ sư Lư. Lư Chính Tư vò đầu, hơi ngại khi đứng trước Miêu Tĩnh: “Nghe cứ như là thợ lò hơi* vậy, kỹ sư Miêu gọi Lư Chính Tư là được. Không thì gọi tên tiếng Anh của tôi, tôi tên Jack.”
*Họ Lư và trong từ “lò hơi” có cùng âm “lu”.
Miêu Tĩnh không nhịn được cười: “Thôi tốt hơn tôi nên gọi là Chính Tư đi, chứ ở xưởng gọi cậu là Jack, nghe là lạ.”
Kết thúc hai ngày xây dựng đội ngũ, mọi người còn xách một túi dưa ngọt về. Đúng lúc Lư Chính Tư phải vào nội thành bàn chuyện, nhân tiện đưa luôn Miêu Tĩnh về nhà. Miêu Tĩnh thấy cậu ta đổ mồ hôi đầy đầu, bèn mời cậu ta lên nhà uống cốc nước. Cô còn giữ một số tài liệu chuyên ngành từ công việc trước đây, có thể cho cậu ta đọc thử.
Lư Chính Tư không từ chối, vừa định lên tiếng đồng ý thì bỗng một mẩu thuốc lá rơi xuống bên cạnh. Cậu ta và Miêu Tĩnh ngẩng đầu, chợt trông thấy có người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ban công tầng hai với một tư thế hết sức nghênh ngang, một chân gài gác trên bệ cửa sổ, cặp mắt lơ đãng đầy bất kham như ánh nắng chói lòa lóe ra từ đám mây đen, chiếu thẳng xuống hai người đứng dưới.
Người đàn ông này trông quen lắm. Lư Chính Tư còn nhớ, chính là người đàn ông lái xe đến đón Miêu Tĩnh vào lần liên hoan trước.
“Kỹ sư Miêu… bạn trai chị à?” Lư Chính Tư dừng bước, vẻ mặt hơi bối rối.
“Không phải.” Miêu Tĩnh ngẩng đầu thoáng liếc, giọng lãnh đạm, “Anh trai tôi.”
Nếu trong nhà có người, người này nhìn còn mang lại cảm giác áp lực không dễ dây vào, Lư Chính Tư đành không lên nữa. Cậu ta đưa túi dưa ngọt và ba lô cho Miêu Tĩnh rồi vẫy tay quay gót rời khỏi. Cô lên tầng, mở cửa, Trần Dị vẫn ngồi chỗ cửa sổ ban công, thấy cô về thì thả chân xuống, ngữ khí nhàn nhàn: “Về rồi à?”
“Ờ.”
“Đã nói là đi đón cô rồi mà? Sao lại tự về?”
“Công ty có xe đưa về.”
Miêu Tĩnh cởi luôn chiếc áo sơ mi chống nắng khoác ngoài, bên trong là chiếc áo ba lỗ dệt kim màu trắng có chữ “công”*, đường cong cơ thể lả lướt, mái tóc dài được cuộn lên, để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài, bờ vai và gáy bị nắng phơi một mảng đỏ bừng, nóng rát đau đớn. Cô loẹt quẹt đôi dép lê về buồng ngủ tìm hũ gel lô hội, bật mở đèn trần phòng vệ sinh, đứng trước gương rửa mặt, trở tay thoa gel vào sau người.
*Công – 工
Đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng bóc dính chất gel trong suốt thoa đều vùng gáy. Khi đυ.ng tới đốt xương cổ ửng đỏ gồ lên, Miêu Tĩnh khẽ hít một hơi, đầu ngón tay nhẹ nhàng day day.
Trần Dị khoanh tay, lưng tựa lưng ghế, cụp hai mắt: “Vậy tôi đi đón Đồ Lị trước, buổi tối cùng ăn bữa cơm.”
“Ăn ở nhà được không? Hai ngày nay em vận động quá độ, đau nhức khắp người, thực sự không muốn ra khỏi nhà đâu.” Miêu Tĩnh mệt mỏi nói, “Đợi lát em nấu cơm, tối hai người chỉ cần qua ăn thôi.”
Anh khựng lại, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: “Thế còn nấu nướng gì nữa, tôi mang ít đồ về ăn là được rồi.”
“Cũng được.”
Cửa phòng vệ sinh khép lại trước mặt anh, phía trong truyền ra tiếng nước rào rào. Trần Dị định đi, thốt nhiên xoay người đóng cửa, nhìn thấy một bóng hình mặc chiếc áo trắng mơ hồ lướt qua tấm cửa thủy tinh.
—
Buổi tối Đồ Lị và Trần Dị cùng về nhà, tay hai người đều xách hộp đồ ăn mua ở ngoài. Miêu Tĩnh đang bổ hoa quả trong bếp, nghe thấy động tĩnh, cô ngoái đầu thoáng nhìn.
Đồ Lị có ý muốn gần gũi, thân thiết ôm Miêu Tĩnh, giọng ngọt ngấy, hương thơm xộc tới: “Tiểu Tĩnh, chào em.”
“Chào chị.”
“Chị có đem cho em món quà nhỏ, cũng không biết em có thích không.” Đồ Lị chớp mắt, đưa một thỏi son qua, “Em gọi chị là Đồ Lị, Lilith, Lily gì cũng được, đừng khách sáo với chị.”
“Cảm ơn chị Lily.”
Giữa phụ nữ với nhau luôn có đề tài trò chuyện. Mặc dù trông Miêu Tĩnh có vẻ xa cách, nhưng con người không hề lầm lì quái gở. Hai người vừa dọn bát đĩa vừa nói chuyện trong bếp, Trần Dị đứng ở phòng bếp một hồi, cặp mắt như giếng phẳng lặng. Thấy hai người như thế, anh cũng chẳng nói gì, đi ra ban công hút thuốc nghịch điện thoại.
“Tối hôm đó do chị bộp chộp, xin lỗi em nhé.” Đồ Lị khá thẳng thắn, huých huých cánh tay Miêu Tĩnh, “Mất mặt ghê, nghĩ lại cảnh ấy mà thấy kỳ cục.”
Miêu Tĩnh cất giọng điềm nhiên: “Không sao đâu, không phải xin lỗi gì, phụ nữ là sinh vật trực giác nhạy mà…”
Cô đột ngột dừng lời, không nói tiếp nữa.
Đồ Lị thở dài, phàn nàn: “Không phải chị cố ý vậy đâu. Em chả biết anh trai em rước ong hút bướm cỡ nào chứ, có mấy con nhỏ đuổi mãi chẳng đi, chị cứ tưởng…”
“Hiểu mà, ngày xưa anh ấy cũng thế thôi, lúc học trường nghề, con gái bu đầy xung quanh, còn đến tận nhà tìm anh ấy.”
“Thế à?”
Miêu Tĩnh chuyển đề tài, đặt hoa quả vào đĩa, lấy đĩa trong tủ ra xếp thức ăn: “Hai người mua nhiều đồ ăn quá, mình ăn một bữa không hết được.”
“Chị và anh em không thích nấu cơm, ăn ngoài quen rồi. Anh ấy có thói quen, cứ món nào thích là gọi, nên không quan tâm mấy. Chị cũng không biết em thích ăn món gì, bèn gọi thêm vài món… Quán ăn này nổi tiếng lắm, lần sau mình lại đi ăn cùng.”
“Được đấy.” Miêu Tĩnh cười cười, “Muốn ăn gì thì gọi cái đó, hạnh phúc ghê.”
Hai người tán gẫu, Đồ Lị hỏi tuổi Miêu Tĩnh, hỏi cô đã sống ở Đằng Thành bao lâu, học đại học gì, rồi lại hỏi đến công việc hiện tại. Hỏi xong thì tấm tắc khen ngợi.
“Em giỏi thật. Nhưng ngày xưa em học tốt như thế, sao không cảm hóa nổi Trần Dị nhỉ. Nếu anh ấy chuyên tâm học hành, không chừng cũng đỗ được đại học, làm kỹ sư gì đó.”
Miêu Tĩnh lại không tiếc nuối gì: “Bản thân anh ấy không muốn học, chuyện này đâu thể ép buộc.”
Cũng phải, nếu Trần Dị học được thì còn ở Đằng Thành nữa được chắc, có khi đã bay lên trời rồi cũng nên.
“Vậy sao tự dưng em muốn về Đằng Thành? Thành phố lớn tốt biết bao nhiêu, chị muốn ra ngoài nhảy trên sân khấu lớn mà còn chẳng có khả năng sống sót ấy đây.”
“Công việc của em làm ở đâu cũng như nhau. Sau khi ra trường thì thuê nhà với bạn, mỗi ngày tốn ba tiếng đồng hồ đi đi về về, ngày qua ngày ăn cơm hộp ở ngoài, còn phải thường xuyên tăng ca, đi công tác. Cảm thấy cuộc sống ở thành phố nhỏ vẫn thoải mái hơn.”
Từng bước chân ra ngoài, đi tới những thành phố hạng lớn hạng nhất, gặp những điều chưa từng gặp, biết hoàn cảnh là thế này, không có chỗ gì đặc biệt, vậy cũng đã đủ rồi.
Đồ Lị đồng ý với lời ấy.
Mùi khói thuốc nhạt nhòa bay vào trong bếp, cô ta nhìn sang theo ánh mắt Miêu Tĩnh. Trần Dị nhoài người ra ban công hút thuốc, qua khung cửa sổ phòng bếp, có thể thấy một phần sườn mặt anh, lông mày nhướng cao, mũi thẳng tắp, quai hàm kiên nghị.
Miêu Tĩnh bình thản rời mắt, hỏi Đồ Lị: “Chị Lily thì sao? Ở một mình à? Còn nhảy không?”
“Chị ở cùng bố mẹ, trong nhà có đứa em trai, năm nay mới năm tuổi. Bố mẹ già rồi, có điều vẫn đi làm, nên chị phụ chăm sóc thằng em. Trước kia từng đi nhảy ở khu thắng cảnh, mà xa quá, lương lậu cũng ít, tiền lương của quán bar cao hơn chút nhưng có lúc rất phiền. Chị không nhảy nữa, bây giờ đang làm ở một phòng gym, lâu lâu phòng gym không bố trí được nhân viên, chị đi qua giúp hai buổi thể dục.”
“Kinh nghiệm làm việc phong phú ghê, cảm giác hay ho hơn em nhiều.” Miêu Tĩnh gật đầu chân thành: “Em thì tương đối nhàm, thỉnh thoảng cũng ngưỡng mộ cuộc sống như thế.”
Em gái dễ ở chung hơn anh trai.
Dọn dẹp bếp núc xong, ba người ngồi vào bàn ăn cơm, chuyện trò ít chuyện nhà và việc lặt vặt thường ngày. Trần Dị nói khá ít, tính Miêu Tĩnh cũng không phải loại thích tám nhảm. Đồ Lị khuấy động bầu không khí, chủ đề câu chuyện luôn xoay quanh Miêu Tĩnh.
“Tiểu Tĩnh có bạn trai chưa?”
Miêu Tĩnh lắc đầu.
“Hai tư tuổi, cũng nên yêu đương rồi, em có hình mẫu lý tưởng nào không? Không chừng chị giới thiệu được đấy, ở phòng gym chị cũng quen vài chàng trai có điều kiện và ngoại hình khá được.”
Trần Dị ngồi cạnh bóp lon bia, hơi nhíu mày.
Miêu Tĩnh cúi đầu bóc vỏ tôm, nghiêm túc ngẫm nghĩ, cười bảo: “Không có hình mẫu cụ thể, yêu đương cũng phải tùy duyên.”
“À, lúc trước từng yêu đương với anh nào chưa?”
“Rồi ạ.”
Đồ Lị cười nói: “Bất ngờ đấy, vì chị thấy em thuộc kiểu ngây thơ, hiền lành, thân thiện.”
“Bất ngờ vì em từng yêu đương à?” Miêu Tĩnh cười nhẹ, “Em từng có hai người bạn trai.”
Đồ Lị tò mò hỏi: “Thật ư? Lúc nào thế?”
“Một người là bạn đại học. Một người quen khi đã đi làm, cộng lại chắc yêu nhau hơn ba năm đấy.”
Trần Dị ở bên rút điếu thuốc, mắt bỗng lạnh lẽo, xen miệng hỏi: “Sao lại chia tay? Có chuyện gì à?”
Đồ Lị mỉm cười đẩy Trần Dị: “Anh phản ứng ghê vậy làm gì, chẳng lẽ chuẩn bị đi đánh gãy chân người ta?”
Miêu Tĩnh chậm rãi nói: “Bạn đại học quê ở tỉnh thành phố miền Bắc. Tốt nghiệp xong nhà cậu ấy sắp xếp việc làm sẵn, em không muốn đi theo, nên chia tay. Còn bạn trai quen lúc đi làm, bố mẹ là giáo viên, yêu cầu cao, chia tay luôn.”
Hai anh bạn trai, một anh là người xuất sắc nhất trong đám nam sinh theo đuổi cô, một anh thì cô phải tốn tâm tốn sức mới theo đuổi được tới tay. Cũng từng yêu đương nghiêm túc, làm bao chuyện tình cảm lãng mạn. Miêu Tĩnh là người đề nghị lời chia tay, cô dứt rất nhanh, không thấy đau khổ bao nhiêu, chấm dứt nhanh chóng gọn gàng.
“Chia tay thì chia tay, có gì mà ghê gớm.” Đồ Lị an ủi cô, “Đằng Thành cũng có nhiều đàn ông tốt mà, tìm người khác không khó.”
Miêu Tĩnh lau sạch ngón tay, nở nụ cười, mắt sáng rỡ: “Em cũng không lo lắng chuyện này, công ty em có mấy trăm kỹ sư nam, người độc thân vô số kể, tìm người yêu chắc không khó.”
“Cũng đúng, tìm một người tử tế, bọn chị có thể tư vấn giúp em.”
(còn tiếp)