Ẩn Hôn

Chương 1: Gặp lại

"Đạo diễn Mã, ông xem, Hứa Khuynh chúng tôi xuất thân chính quy lại chuyên nghiệp, quan trọng nhất còn xinh đẹp, Lâm Mạn..." Tô Tuyết hít sâu một hơi, cắn răng cười nói: "Lâm Mạn cũng nhất định không được như vậy, không cần đổi chúng tôi nữa, được chứ?"

Đạo diễn Mã đầu bên kia thấp giọng nói: "Không được."

Nét tươi cười trên mặt Tô Tuyết biến mất nhưng vẫn phải ôn hòa đáp: "Vậy xin lỗi đã làm phiền."

Sau đó.

Cô ngắt điện thoại, quay đầu nhìn về phía Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh ngồi trên sofa, gỡ kính râm xuống nhìn Tô Tuyết. Tô Tuyết liếc kịch bản cô cầm trong tay, thở dài nói: "Lâm Mạn đột nhiên muốn nhân vật này, một cú điện thoại liền thay thế chúng ta diễn 《 Sau bức màn 》. Bộ điện ảnh này đã hết nhân vật, ý định muốn tham gia vào bộ này coi như chết từ trong trứng nước."

Hứa Khuynh ném kính râm cùng với kịch bản lên bàn: "Đã biết."

Tô Tuyết thấy Hứa Khuynh vui buồn đều không có bất kì biểu cảm gì, trong lòng vô cùng đau lòng. Ra mắt nhiều năm, diện mạo cùng tài năng đều vô cùng thượng thừa, chỉ là mãi không có cơ hội phất lên.

Quay nhiều phim truyền hình như vậy nhưng đều là nhặt lại thứ Lâm Mạn không cần, thành viên tổ chế tác ai nấy đều biết.

Để duy trì tỉ lệ lộ diện phải thường xuyên tham gia tống nghệ, ngẫu nhiên còn cùng nam diễn viên sao tác CP.

*tống nghệ: show thực tế

Hiện giờ, Hứa Khuynh trong giới được mệnh danh là "Nữ diễn viên không xào CP sẽ chết".

*sao tác/xào CP: tạo hiệu ứng cặp đôi, tung "hint" bằng những cử chỉ thân mật khiến khán giả nghĩ họ có tình cảm thật sự

Tô Tuyết đi qua, cầm kịch bản lên định ném.

Hứa Khuynh vội ngăn cản: "Đừng ném."

Tô Tuyết thiếu chút nữa rơi lệ: "Bọn họ đối xử với em như vậy, thật quá đáng. Không đúng, không chỉ quá đáng, mẹ nó, cái gì mà hợp đồng của chúng ta sắp đến hạn chứ."

Hứa Khuynh lấy lại kịch bản trong tay Tô Tuyết, để lại lên bàn, mắt nhìn kịch bản nói: "Điện ảnh cũng tốt, đáng tiếc, chúng ta còn 5 năm hợp đồng, chị muốn làm sao."

Hốc mắt Tô Tuyết trở nên hồng hồng.

5 năm. Cô cũng biết là 5 năm.

Tài nguyên của Hoan Nhan hiện giờ rơi hết trên người Lâm Mạn, Hứa Khuynh chỉ có thể dựa vào kẽ hở mà sinh tồn. 5 năm tiền vi phạm hợp đồng là quá lớn.

"Chị muốn hủy hợp đồng."

Hứa Khuynh nghe vậy liền mỉm cười, kéo tay cô: "Được rồi, chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ. Chúng ta nghèo."

Tô Tuyết ngồi xuống, lau khô nước mắt, cầm lấy điện thoại bắt đầu nhấn số, nói: "Chị đây cũng chỉ có thể để em tham gia chương trình 《 Chúng ta yêu nhau đi 》. Tiết mục này cũng rất được, mùa hè vừa rồi mang hai diễn viên bạo hồng, đối với chúng ta ắt sẽ có cơ hội.

*bạo hồng: trở nên nổi tiếng bất ngờ

"Được, nghe theo chị."

Hứa Khuynh gật đầu, cầm lấy di động, lướt xem video trên weibo.

Lướt đến một tin tức kinh tế tài chính, Tô Tuyết đột nhiên quét mắt tới, kêu lên một tiếng rồi giúp cô click mở.

"Người này không phải đại cổ đông của công ty chúng ta, Cố Tùy, sao?"

Hứa Khuynh nhìn giao diện trên di động.

Bên trong ảnh là một chiếc xe hơi màu đen đang dừng ở trong mưa, mấy bảo vệ cầm ô, một người đàn ông cao lớn khom lưng lên xe.

Hoàn toàn không cần nhìn đến nửa người trên, chỉ nhìn đến đôi chân dài bao bọc bên trong quần tây đen thì cũng thấy được dáng người hết sức là hoàn mỹ.

Mà nội dung nhắc đến đại khái chính là: Cố Tùy, nhà đầu tư đối tác của Lăng Thịnh về nước.

Sắc mặt Tô Tuyết càng khó coi: "Lâm Mạn lúc này chắc sẽ càng kiêu ngạo."

Hứa Khuynh thu tầm mắt từ giao diện di động về, đầu ngón tay dừng vài giây trên màn hình, cuối cùng cũng không mở video ra xem, cô buông di động, nói: "Chúng ta nói chuyện tiếp theo về show thực tế kia đi."

Vừa mới dứt lời.

Cửa phòng hóa trang bị đẩy ra, nhân viên công tác tiến vào dò xét. Nhìn thấy Tô Tuyết cùng Hứa Khuynh, lập tức thu lại ý cười, ngay sau đó mở miệng nói: "Cô Hứa ở đâu? Là thế này, phòng hóa trang của cô Lâm hai ngày này cần sửa đổi và chỉnh đốn một chút, tạm thời không thể sử dụng cho nên muốn mượn phòng hóa trang của cô Hứa trong hai ngày."

"Không được." Tô Tuyết ra mặt trả lời trước.

Nhân viên công tác sớm biết kết quả sẽ như thế này, cười nói: "Chị Tô, chị nhìn kĩ di động đi, thông tin trên đó rất rõ ràng, mấy ngày nay cô Lâm vô cùng bận rộn, vất vả."

Sắc mặt Tô Tuyết càng thêm khó coi.

Nhân viên công tác là chắc ăn rồi mới đến, cô ta cầm lấy di động, vừa nhìn, quả nhiên tin tức đã hiện ra trước mắt.

Hứa Khuynh cầm di động và kính râm trên bàn đứng lên. Cô mặc quần dài đen cùng áo sơ mi đen, dáng người lại cao gầy, vừa đứng lên đã tạo ra cảm giác bức bách. Cô nhìn Tô Tuyết, nói: "Đi thôi."

Nhân viên công tác nhìn Hứa Khuynh, ít nhiều cũng có cảm giác bị cô áp bách.

Cô ta nhanh chóng kéo cửa ra.

Tô Tuyết trở về chỗ hóa trang, dọn dẹp đồ trang điểm trên mặt bàn, hung hăng mà liếc nhân viên công tác đang quan sát một cái.

Hứa Khuynh mang kính râm, cùng Tô Tuyết đi ra ngoài.

Ngoài cửa.

Lâm Mạn mặc trang phục diễn xuất lộng lẫy, cùng với người người trong đoàn đội đang ôm cánh tay đợi ở cửa. Đầu ngón tay cô ta điểm cánh tay, nhìn Hứa Khuynh hơi mỉm cười.

Nụ cười đó, loáng thoáng mang theo cảm giác hơn người.

Hứa Khuynh nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc cô ta một cái liền xoay người đi. Lâm Mạn ở phía sau cười nói với theo: "Hai ngày này, vất vả cho cô Hứa phải đổi chỗ hóa trang."

Hứa Khuynh: "Không vất vả, cô đánh phấn tương đối nhiều, yêu cầu một cái phòng hóa trang cũng không có gì lạ."

Sắc mặt Lâm Mạn hơi biến đổi.

Người đại diện phía sau khẽ nắm lấy cánh tay Lâm Mạn. Tô Tuyết nhìn Lâm Mạn như vậy, ý cười hiện trên môi, vội vàng đuổi theo Hứa Khuynh. Hai người nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ.

Lâm Mạn nghiêng đầu nhìn sang phía người đại diện: "Chị có nghe cô ta vừa mới nói gì không, cô ta có ý gì chứ!?"

Người đại diện ấn bả vai Lâm Mạn, nói: "Không cần thiết để ý cô ta, cô ta căn bản là người chả có tí bọt nước nào."

Sắc mặt Lâm Mạn tốt hơn một chút.

Chính là.

Người không thể chấp nhặt cùng chó.

Di động của người đại diện vang lên. Cô ta nhìn thoáng qua, ngay sau đó đi qua một bên nghe máy, vài giây sau trở về, thấp giọng nói bên tai Lâm Mạn: "Buổi tối có một bữa tiệc rượu, em có muốn tham gia không?"

Lâm Mạn: "Có những ai?"

"Nhà đầu tư của 《 Sau bức màn 》."

Lâm Mạn không biết nhà đầu tư phía sau là ai, nhưng cô ta biết bộ điện ảnh có cổ phần của mấy người trong giới, lạnh mặt nói: "Không đi, xem tôi thành cái gì, suốt ngày ngày tham gia hết tiệc rượu này tới tiệc rượu khác, buổi tối tôi có việc."

Người đại diện gật đầu: "Vậy cũng được."

Nhất tỷ Hoan Nhan, cũng có thể bừa bãi một chút, cô ta cầm lấy di động lần nữa, từ chối đối phương.

*

Thời tiết không tốt, có chút âm u. Hứa Khuynh lên xe, tháo kính râm xuống. Tô Tuyết theo sau lên xe rồi đóng cửa xe lại, có chút bất bình: "Hai ngày này, chúng ta phải làm sao bây giờ."

Hứa Khuynh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nói: "Ở trong xe sửa soạn giải quyết một chút là được."

Tô Tuyết đổ mồ hôi, thật sự khó chịu.

Đúng lúc này.

Di động vang lên.

Cô nhìn tên, là cấp trên. Tô Tuyết ấn trả lời, giây tiếp theo, sắc mặt cô khẽ biến, nhưng cô không dám chống đối lại cấp trên, còn rất nhiều tài nguyên phải dựa vào cấp trên mới có.

Cô nhỏ giọng đáp: "Đã biết."

"Được."

Tắt điện thoại.

Hứa Khuynh liếc nhìn một cái: "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Tuyết ném di động, nhìn về phía Hứa Khuynh, nói: "Đêm nay có một bữa tiệc rượu, em tới tham gia một chút, nghe nói là nhà đầu tư của 《 Sau bức màn 》, không chừng em tham gia còn có chút cơ hội.

Hứa Khuynh nhàn nhạt nhìn Tô Tuyết.

Ánh mắt kia là muốn nói, chị cảm thấy có sao?

Tô Tuyết chỉ cảm thấy yết hầu vừa nuốt xuống một ngụm máu.

Tanh tưởi.

Từ trước đến nay chỉ có Lâm Mạn đoạt tài nguyên của Hứa Khuynh, Hứa Khuynh nào có cửa làm như vậy. Cái tiệc rượu này là bị bắt phải đến tham gia, không có quyền lựa chọn.

Tô Tuyết dặn dò tài xế lái xe, làm xong công tác trợ lí rồi nói với Hứa Khuynh: "Chúng ta đi ăn lót dạ trước một chút. Quần áo thì... Bộ này của em hôm nay cũng được, sửa lại tóc tai chút là được."

*

7 giờ tối.

Màn đêm buông xuống.

Xe bảo mẫu màu đen chạy đến trước của khách sạn. Cửa xe mở ra, Hứa Khuynh tóc búi lên, lộ ra chiếc cổ thiên nga.

Cô dẫm lên giày cao gót, hướng đến sảnh chính của khách sạn. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, đi đến lầu hai. Người phục vụ xem qua thư mời điện tử, gật đầu, đẩy cửa ra.

Một bàn tròn lớn ngồi không ít người.

Giám đốc công ty Hoan Nhan, Tiêu Trọng, nhìn đến Hứa Khuynh, ý bảo cô bước qua. Hứa Khuynh mỉm cười với những người khác rồi tiến lên phía trước: "Tiêu tổng."

"Ngồi đi." Tiêu Trọng chỉ vị trí bên cạnh.

Người phục vụ kéo ghế dựa ra, Hứa Khuynh ngồi xuống.

Cô cùng Tiêu Trọng cách nhau một cái ghế trung gian, hơn nữa còn là chủ vị. Tiêu Trọng bảo cô ngồi xuống xong liền không có phản ứng gì, quay đầu nói chuyện cùng những người khác.

Hứa Khuynh ngồi tại chỗ nhìn những người khác liền biết đang đợi người. Hẳn là chờ người quan trọng nhất đến, đồ ăn trên bàn cũng không ai dám đυ.ng đến.

Hứa Khuynh cầm ly nước, uống một ngụm nước trà.

Bỗng nhiên.

Cửa lớn bị đẩy ra.

Một người đàn ông cao lớn đi đến, bầu không khí tức khắc yên tĩnh lại. Tiêu Trọng đứng dậy tiếp đón, hỏi: "Bên ngoài kẹt xe sao?"

Người nọ gỡ áo khoác ngoài tây trang xuống đưa cho trợ lí đứng một bên, thanh âm trầm thấp: "Tắc đường."

Tiêu Trọng cười nói: "Đường sá Lê Thành chính là như vậy."

Anh ta dẫn người nọ qua bên này. Cố Tùy sửa lại nút tay áo, đôi mắt thâm thúy, nhẹ nhàng bâng quơ đảo qua bên này, mắt đối mắt với Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh nhanh chóng chuyển ánh mắt sang một bên khác.

Cô cố gắng nhịn xuống, thì ra mọi người ở đây đang chờ hắn.

Hơn 2 năm không gặp.

Anh ta càng trở nên thành thục.

Cố Tùy cũng chỉ liếc mắt đến cô một cái, cũng không có biểu cảm gì. Người phục vụ cúi người kéo ghế cho Cố Tùy.

Cố Tùy ngồi xuống.

Đợi người ngồi xuống tới, Tiêu Trọng liền nhỏ giọng nói một ít công việc.

Cố Tùy cúi đầu lắng nghe.

Hứa Khuynh ngồi ở bên cạnh, từ lúc bắt đầu có chút cứng đờ, vừa thả lỏng trở lại.

Cô nâng ly, lại uống tiếp một ngụm nước trà. Lúc này, nhân viên phục vụ đi đổi cho cô một cái ly khác, là đổi thành một ly đựng rượu.

Giây tiếp theo, sắc rượu vàng nhạt chảy vào ly.

Là hương vị sâm banh.

Tiêu Trọng cười, liếc mắt nhìn Hứa Khuynh một cái.

Hứa Khuynh hơi mỉm cười, cầm ly rượu, xoay người nói với Cố Tùy: "Cố tổng, tôi kính anh một ly."

Đinh.

Tiếng ly rượu khẽ chạm.

Cố Tùy nâng ly rượu, ngón tay thon dài, nhìn Hứa Khuynh một cái, gật đầu: "Chậm một chút."

Nói xong.

Anh chỉ nhấp một ngụm.

Hứa Khuynh kính xong, ngửa đầu uống một hơi. Cố Tùy buông ly rượu, khẽ cười một tiếng: "Tửu lượng khá tốt."

Hứa Khuynh nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười.

Quả là một khuôn mặt xuất thủy phù dung.

*xuất thủy phù dung: hoa sen mới nở (ý chỉ vẻ đẹp của người con gái)

Bồi bàn đem rượu lên, rót cho cô nửa ly. Hứa Khuynh lại kính Cố Tùy một ly, ánh mắt cả hai ngẫu nhiên chạm nhau.

Đôi mắt người kia đen như mực, không lộ ra bất cứ cảm xúc gì với cô. Hứa Khuynh buông ly rượu, bên tai hơi đỏ lên, anh ta thậm chí không hỏi tên, hoặc là kêu tên cô.

Anh ta không nhớ cô.

Hứa Khuynh chống cái trán, cần đũa gắp một khối thịt bò bỏ vào miệng.

Di động của Cố Tùy đặt ở trên bàn vang lên. Cố Tùy nhìn thoáng qua sau đó ấn tắt.

Thân mình anh dựa vào ghế, tay cầm ly rượu đặt trên tay vịn, lắng nghe Tiêu Trọng nói, đôi mắt lơ lãng dừng trên người phụ nữ bên cạnh đang mở cổ áo sơ mi vì nóng.

Màu đen của áo sơ mi làm tôn lên da thịt trắng nõn nà, trông không hề phản cảm, ngược lại có loại khác biệt so với những người phụ nữ khác.

Tiêu Trọng nhìn theo tầm mắt anh, ghé vào nói bên tai Cố Tùy: "Cảm thấy hứng thú với nghệ sĩ của chúng tôi?"

Cố Tùy nghe xong chỉ cười một cách lãnh đạm.

Không có phủ nhận cũng không có thừa nhận.

Như vậy, người khác cũng không đoán được.

Tiêu Trọng thấp giọng cười: "Muốn phương thức liên hệ của cô nàng sao?"

Cố Tùy nhẹ nhàng xua tay.

Tiêu Trọng cũng không hỏi thêm nữa.

Tiệc rượu kết thúc, Hứa Khuynh đã say khướt. Cô được Tô Tuyết đỡ lên xe.

Màu đen của xe bảo mẫu ban ngày thì nổi bật nhưng đến tối lại như ẩn hiện trong màn đêm.

Tô Tuyết cầm khăn lau lên khuôn mặt cô: "Sao rồi? Có đề cập gì đến hạng mục 《 Sau bức màn 》 không?"

Hứa Khuynh không có trả lời.

Cô nhìn ra cửa sổ, cổng lớn khách sạn đang mở. Một chiếc xe Bentley màu đen được lái qua, Cố Tùy sửa sang cổ áo sơ mi đi ra, bên cạnh là người trợ lý.

Trợ lý mở cửa xe cho anh ta.

Cố Tùy khom lưng ngồi xuống.

Cửa sổ xe đóng lại.

Không còn nhìn thấy người đàn ông bên trong.

Chỉ có một mảng cửa kính đen nhánh.

Tô Tuyết lại lấy khăn lau mặt cho Hứa Khuynh: "Sao thế? Say đến choáng váng?"

Hứa Khuynh thu hồi tầm mắt, giọng nói có chút mệt mỏi: "Không có. Từ đầu đến cuối em chỉ đi kính rượu nhà đầu tư, không có nói tới hạng mục này."

Ngay cả tên cũng không được hỏi.

Tô Tuyết: "Tiêu Trọng cũng không giới thiệu em à?"

Cô biết hôm nay anh ta cũng ở đó.

Hứa Khuynh: "Không có."

Tô Tuyết lập tức ném khăn mặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

*

Xe Bentley màu đen khởi động, chạy xa khỏi khách sạn. Chiếc xe chạy thẳng rồi rẽ sang làn đường bên kia, ánh đèn hai bên đường rọi vào thân xe.

Cố Tùy mở hai cúc áo sơ mi, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt.

Người nọ ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói trầm thấp vang lên: "Cô gái kính rượu ban nãy, trông có chút quen mắt."

Trợ lý ngồi ở phía trước lập tức trả lời: "Cô ấy là vợ ngài, Hứa Khuynh."

Cố Tùy đảo mắt: "...Hửm?"

Ánh mắt người ngồi sau có chút sắc bén, trợ lý liếc về phía sau rồi quay trở về, vững vàng tiếp tục lái xe: "Ngài quên mất?"

Cố Tùy nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Đầu ngón tay xoa xoa giữa mày.

"Đúng là quên mất."

Trợ lý: "...."