Từ khi tận mắt chứng kiến Bạch Cận Thu chết trước mặt mình, Tần Mục không thể vững vàng như lúc ban đầu, dáng vẻ bên ngoài của Bùi Mộc Thu giống với Bạch Cận Thu đến bảy tám phần, đã vậy trong tên cậu còn có một chữ “Thu,” Cũng không biết đó có phải là định mệnh đã sắp sẵn, để cho Tần Mục có thêm một cơ hội để bù đắp hay không, Tần Mục không muốn lại đi huỷ hoại Bùi Mộc Thu, đặc biệt là, sai lầm do chính tay hắn gây ra.
Tần Mục không phải người thích vướng bận người khác, cho dù đây có là thế giới trong sách, nhưng cảm giác ở hiện thực cũng không có gì khác biệt so với cảm giác của hắn lúc này, giờ đây hắn không thể nào có thể đối xử với bọn họ giống như là người ở trong sách như trước được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tần Mục mới nói thật với Bùi Mộc Thu: “Tôi không thích Bùi Diễm, lúc trước tôi nói vậy là vì muốn cậu hết hy vọng với tôi.”
Chuyện về Tần Mục là người song tính, hồi tưởng lại đủ chuyện của trước kia, Bùi Mộc Thu xem như đã phần nào đoán ra được, chỉ là giờ này Bùi Mộc Thu lại đang rất để tâm đến người tên Bạch Cận Thu mà Tần Mục hay nhắc đến, không biết người đó còn sống hay đã chết và đang ở đâu, có khi nào một ngày nào đó bất chợt trở về giành lại Tần Mục không.
Tất nhiên, chuyện này chỉ có thể để trong lòng, Bùi Mộc Thu từ từ chớp mắt, vừa lúc làm ra vẻ mặt bất ngờ vui vẻ, im lặng chờ Tần Mục tiếp tục nói tiếp, thì thấy Tần Mục há miệng thở dốc, tựa như vùng vẫy, lúc lâu, cuối cùng mới thong thả kiên định mà nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu .”
“Anh Mục, anh không cần phải làm vậy vì em... ”
Tần Mục ngắt lời: “Cậu bây giờ vẫn còn nhỏ, có thể là vẫn chưa biết cái gì gọi là thích một người, hai năm đi, nếu trong hai năm cậu thấy thích ai đó, thì nhớ nói rõ ra cho tôi biết, tôi sẽ để cho cậu rời đi.”
Bùi Mộc Thu chưa từng thích ai, chỉ có Tần Mục là người mà làm cho cậu vừa gặp đã yêu, không biết vì sao lại thích, thật giống như là người tình trong mộng của cậu vậy, bất luận là về diện mạo, tính cách hay cơ thể song tính cũng đều khiến cho cậu thấy thích, người đàn ông tốt như vậy, cậu sao có thể đi thích người khác được chứ.
Cái này không phải là thích hay là si mê, mà là số mệnh.
Bùi Mộc Thu không vội để cho Tần Mục nhìn thấy tâm tư của mình, ánh mắt hơi sáng lên, thật cẩn thận hỏi: “Anh Mục, anh đã từng thích ai chưa?”
Không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi chuyện này, Tần Mục giật mình, trong mắt hơi hoảng hốt: “Có thể nói là có đi.”
Trong đầu bất giác hiện lên hình bóng của Bạch Cận Thu, Tần Mục cũng không biết tình cảm mà mình dành cho Bạch Cận Thu rốt cuộc là gì, họ ở chung với nhau một thời gian ngắn, mặc kệ đến thân phận và hoàn cảnh của hai người không thích hợp, từ cưỡng ép lúc đầu, đến khi hoàn thành nhiệm vụ mà rời đi, hắn có thích Bạch Cận Thu không? Hắn không biết.
Tất nhiên là không vừa lòng với câu trả lời này của hắn, Bùi Mộc Thu còn muốn tiếp tục gặng hỏi, thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm rầm.
Bị tiếng đập cửa bên ngoài thu hút, Tần Mục lúc này mới phát hiện hình dạng của cánh cửa đã bị biến đổi, gồ ghề lòi lõm, từ những khe cửa nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy một người đang đứng bên ngoài, tiếp đó nghe được tiếng của Bùi Diễm từ bên ngoài cửa:
“Em đói bụng.”