Nghe đến đây, Tần Mục cảm thấy rất áy náy với Bùi Mộc Thu, trong lòng tràn đầy tiếc thương cùng không nỡ.
Bùi Mộc Thu thực sự quá hiền lành và hiểu chuyện, bị hắn cưỡиɠ ɧϊếp cũng không oán trách hắn nửa lời, so sánh với hắn, hắn thật sự không phải con người mà, Cho dù có lỡ uống nhầm nước có bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ©, thì đó cũng không phải là lý do để cho hắn cưỡиɠ ɧϊếp cậu .
Có lẽ là do thuốc quá mạnh, ký ức đột nhiên dừng lại lúc mình ngồi trên dươиɠ ѵậŧ của Bùi Mộc Thu, Tần Mục không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng cũng không khó đoán ra rằng mình lúc đó chắc chắn làm ra không ít trò hề. Bùi Mộc Thu trước đó cũng đã uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, trên giường không khác gì con chó đực, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hắn van xin Bùi Mộc Thu chơi mình như một con cɧó ©áϊ, trong thâm tâm Tần Mục thật sự là muốn chết mà.
Lúc này hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nửa dựa vào đầu giường, trên eo chỉ đắp một cái chăn bông, vừa cúi đầu xuống, là có thể thấy được màu đỏ tươi trên cơ ngực căng phồng giống như bộ ngực, hai bầu vυ' sưng đỏ như nhau ẩn hiện nhô cao, âʍ ɦộ mềm mại dưới lớp chăn bông đang co rút vào và lỗ cúc huyệt cũng vậy đang không ngừng từng chút từng chút co rút lại.
Tần Mục chưa bị Bạch Cận Thu chơi qua mông và cũng không phải là cậu bé tam mao không hiểu chuyện gì, sao lại không biết gì về tình huống này chứ, cái rắm, rất có thể cúc huyệt đã bị chơi qua.
Nhưng mà trong đầu hoàn toàn không có ấn tượng gì, Tần Mục không thể không nghĩ đến có khi nào là hắn hứng tình cưỡng ép Bùi Mộc Thu chơi cúc huyệt của mình không, hắn không thể tin được mình lại điên như vậy, nhưng người đã trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© thì chẳng còn chút lý trí nào, hắn thường ngày lo lắng biết bao nhiêu cứ sợ bị Bùi Mộc Thu phát hiện ra cơ thể bí mật của mình, giờ lại có thể chủ động dạng chân ra cho cậu xem nơi tư mật, thì còn có cái gì không thể nữa chứ.
Nghĩ đến đây, Tần Mục vứt đi sự nghi ngờ, hắn không có mặt mũi nào để mà hỏi Bùi Mộc Thu về chuyện đó nữa, im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi hỏi một câu mà cả hai đều biết: “Cậu ... Đều đã thấy? Thân thể của tôi... ”
Thật sự là rất khó để mở miệng.
Lời nói của Tần Mục mơ hồ không rõ, nhưng Bùi Mộc Thu lại hiểu được, đôi mắt ướt đẫm lệ của cậu không khỏi rơi vào giữa hai chân người đàn ông, Tần Mục đã nhận ra điều đó, ngượng ngùng khép lại hai chân, cho dù được ngăn cách bởi chăn bông cái gì cũng đều không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn mơ hồ có cảm giác Bùi Mộc Thu đang nhìn vào âʍ ɦộ của mình.
Trên gò má xuất hiện hai vệt đỏ ửng, lông mi của người thiếu niên khẽ run, quay đầu nhìn sang chỗ khác, nói “Ừm” một tiếng như muỗi kêu.
Ngừng một chút, cậu cụp mắt xuống, xoắn chặt mười ngón tay thon dài trắng nõn, trầm giọng nói: “Anh Mục thích Bùi Diễm, nhưng lại không động vào em ấy, có phải là vì lý do này không?”
Tần Mục ngẩng người, lúc sau mới nhớ ra rằng mình từng vì muốn Bùi Mộc Thu hết hy vọng, mà nói dối là mình thích Bùi Diễm, Tần Mục cảm thấy mình rất khốn nạn, hắn không biết tối qua Bùi Mộc Thu cảm thấy như thế nào khi bị đè, miệng thì luôn nói thích Bùi Diễm, mà lại đi làm chuyện đó với Bùi Mộc Thu đúng thật là cầm thú cũng không bằng mà, Tần Mục hầu như không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Mộc Thu.
Nhưng chuyện tới nước này, hắn không thể nào trốn tránh được nữa, hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn.