Cứu Vớt Đôi Song Sinh Tình Nô Xinh Đẹp

Thế giới 2 - Chương 61: Tôi sẽ chịu trách nhiệm

Tần Mục vô cùng mệt mỏi, ngoẹo đầu qua một bên trực tiếp ngất đi vì quá sướиɠ.

Hắn không biết mình đã quay lại phòng ngủ bằng cách nào, tỉnh lại một nữa đã là buổi trưa ngày hôm sau, đầu Tần Mục muốn nứt ra, thân thể đau nhức như bị xe tải cán qua, đặc biệt là âʍ ɦộ và c̠úc̠ Ꮒσα lại trướng với đau chịu không nỗi, cứ như bị cái đồ vật thô cứng cắm vào cảm giác kì lạ không sao quên được.

Tần Mục chẳng hề lạ lẫm gì với tình huống kiểu này, toàn thân Tần Mục cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, khoảnh khắc tiếp sau đó có một giọng nói yếu ớt ở bên cạnh vang lên: "Anh Mục, anh tỉnh rồi."

Tần Mục cử động cái cổ cứng đờ, quay đầu qua nhìn nguồn gốc phát ra giọng nói đó, đợi khi nhìn thấy thiếu niên mặc bộ quần áo bị rách tả tơi không tả nổi ôm gối đầu co người lại ở góc giường, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, khóe miệng bị bầm tím mỉm cười với hắn, trái tim Tần Mục như bị một bàn tay bóp chặt lấy.

"Cậu..............."

"Tôi biết rõ là anh Mục không phải cố ý."

Thiếu niên cụp mắt xuống, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, thoạt nhìn yếu ớt vô cùng như thể chỉ cần đυ.ng một cái sẽ hỏng mất, nụ cười nom vô cùng miễn cưỡng:

"Tôi không trách anh Mục, là tôi tự nguyện, anh.............không cần phải chịu trách nhiệm với tôi."

Một đoạn ký ức vụn vỡ và hỗn loạn chợt hiện lên trong đầu, những hình ảnh đó thật kinh khủng, hắn không thể khống chế được chính mình mà đẩy ngã Bùi Mộc Thu xuống giường mặc kệ đến lời van xin từ cậu, lại còn không biết xấu hổ mà dạng háng ra, ngồi đè lên mặt thiếu niên bắt buộc cậu liếʍ....

Sắc đỏ trên mặt Tần Mục lập tức mờ đi, nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của người thiếu niên, Tần Mục nóng lòng muốn tát cho chính mình một cái bạt tai, rõ ràng là hắn muốn Bùi Mộc Thu chăm chỉ học hành, sống một cuộc sống bình thường, nhưng không ngờ tới trái lại, kéo cậu xuống gần vực sâu, ở trong phòng người thiếu niên mà cưỡиɠ ɧϊếp cậu.

Vết thương mới trên mặt của Bùi Mộc Thu cũng là do hắn gây ra sao?

Hắn đúng là thứ súc sinh mà.

Trong lòng không ngừng bị tự trách cùng áy náy bủa vây, Tần Mục không quan tâm đến thân thể đau đớn, mở miệng hỏi: “Đau không”

Chuyện này phải phản ứng lại như nào, Bùi Mộc Thu không giải thích được, lắc đầu nói: “Không đau.”

Làm sao có thể không đau? Làn da của người thiếu niên rất mềm mại, những vết thương trước của cậu lúc bị đánh ở trường vẫn còn chưa lành, nay lại thêm những vết thương mới, phía bên phải khóe miệng tới gò má có vết bầm tím, so với bên trái sưng lên nhiều trông rất ghê người. Tần Mục kinh hãi không thôi, nào giống với lời tự nguyện mà Bùi Mộc Thu nói chứ, rõ ràng là cưỡиɠ ɧϊếp, rốt cuộc thì tối hôm qua hắn làm cái quái gì!

Hắn nói với giọng khàn khàn và run rẩy: “Anh Mục có lỗi với cậu.”

Lời còn chưa nói hết thì thiếu niên đã nước mắt lưng tròng, nước mắt thấm ướt hàng mi dài, mà thường ngày cậu luôn dùng để nhìn Tần Mục với ánh mắt đầy tin tưởng và yêu mến, nhưng lúc này đôi mắt như ngọc kia lại được bao phủ bởi một tầng tro bụi, không còn vẻ rực rỡ như xưa, nụ cười dịu dàng cũng không còn, như bông hoa trắng nhỏ bị mưa gió tàn phá, cả người lung lay như sắp ngã.

Cậu khẽ cong lên đôi môi hơi tái nhợt, cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười so với khóc còn xấu hơn, nhận hết trách nhiệm về mình: “Không phải, anh không có lỗi gì với em hết, lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh rồi, cho dù anh có làm gì với em đi nữa, em cũng sẽ cam tâm tình nguyện.”