Triệu Mạn đến gần xem, đây là dưa hấu mới được hái ngoài ruộng ra, vẫn còn ấm. Cho dưa hấu xuống giếng làm lạnh, từng quả rất to lớn, vào những ngày nắng nóng như thế này, cô cũng muốn ăn một ít dưa hấu ướp lạnh như thế.
“Hiện tại trong nhà còn chưa có gì cả, buổi chiều tôi phải đi ra ngoài mua ít đồ, giữa trưa ăn tạm một ít trái cây vậy, cô không có ý kiến chứ?” Lần này một đường bận rộn, Hàn Cảnh Du cũng không có thời gian nói chuyện với Triệu Mạn. Nói một số chuyện như mục đích cô đến nơi này, sau này đến cùng thì muốn làm thế nào, tuy khu vực bên này rất thiếu người, nhưng đều phải lao động khá vất vả, còn có con cái leo nheo đi theo thế kia thì Triệu Mạn có thể làm gì đây?
Còn nữa, anh cũng không cần một cô gái trẻ thế này làm bảo mẫu, dưới cái nhìn của Hàn Cảnh Du, các cô gái trạc tuổi của Triệu Mạn lẽ ra vẫn còn đang đi học chứ không phải chăm sóc con cho người ta.
“Tôi có thể có ý kiến gì chứ, chỉ sợ bọn trẻ đói bụng. Tôi có mang theo ít mì, phải tìm chỗ nấu đã.” Triệu Mạn vẫn còn mang theo chút mì ăn liền, trên đường đi còn chưa có cơ hội được ăn.
“Cháu, cháu, cháu, cháu tuyên bố cháu ăn dưa hấu là được rồi, cháu không cần ăn mì.” Nhị Oa không chống đỡ nỗi sự dụ hoặc từ dưa hấu, cậu bé ôm quả dưa, tiếp tục gặm vỏ dưa.
“Chờ một chút, trong nhà không có dao, tôi đi ra ngoài tìm người mượn đã…” Nói xong, Hàn Cảnh Du đã nhanh chân bước ra bên ngoài, sau đó biến mất ngay ở lối ra vào.
Triệu Mạn: “…”
Nơi này không kém gì nông thôn, hàng xóm xung quanh đều là bộ đội với nhau, mọi người đều quen biết, mượn thứ gì cũng có thể. Nghĩ đến trước kia Hàn Cảnh Du ở nhà một mình nên trong nhà chưa có đồ gì.
Hỏng bét, lại phải mua đồ đạc!
Nhị Oa không thể nào hình dung được bản thân cậu bé ưa thích chỗ này như thế nào. Ngoài cửa thì có cây hạnh, còn có dưa hấu ăn, nơi thế này mà lại có thứ như dưa hấu!
Ba đứa bé sống ở phương Nam, tuy ở quê mình cũng có dưa hấu nhưng cũng chỉ là vụиɠ ŧяộʍ trồng lên mấy dây, tuyệt đối sẽ không để lớn thế này, mà ngang tàng mua một lần năm quả dưa hấu thế này đúng là lần đầu tiên cậu bé thấy, sao không thể phấn khích chứ?
Triệu Mạn liếc mắt nhìn. Hàn Cảnh Du này cũng thật là. Dưa hấu là một loại đồ ăn lạnh, cũng không sợ ăn quá nhiều sẽ bị tiêu chảy sao?
Hai đứa bé còn đang thảo luận với nhau về dưa hấu và hạnh thì Hàn Cảnh Du đã đi từ bên ngoài vào, một tay cầm con dao bổ dưa, và một cái nồi, tay còn lại xách theo lò than. Có lẽ đã tìm mượn của hàng xóm.
Dưa hấu được bổ ra, mỗi đứa bé được một miếng, dưa hấu được cắt mỏng nên tương đối dễ gặm. Hàn Cảnh Du được nhận nửa quả, anh dùng muỗng múc từng muỗng ăn. Nhị Oa lập tức đứng lên kháng nghị một mình ba ăn một nửa quả, sau khi bị Đại Oa trừng mắt thì cậu bé không còn sức để nói nữa, cứ ấp a ấp úng như con chuột đang gặm nhấm, khoét kho thóc.
Tam Oa nhỏ nhất, cầm dưa hấu lên ăn khiến cả người đều dính đầy nước dưa hấu. Triệu Mạn dùng khăn mặt quấn quanh cổ làm yếm cho cậu bé trước, sau đó cô khoét ruột dưa hấu ra thành từng viên nho nhỏ cho vào bát, lấy một nhánh cây gọt đi tạo thành một cây xiên cho Tam Oa, cậu bé tự xiên dưa lên ăn. Đây là lần đầu tiên Tam Oa nhìn thấy thứ này, cậu bé tò mò nhìn cái vật nho nhỏ trong tay mình, sau đó rất thuận lợi xiên vào trong miệng. Dưa hấu ngọt đến mức khiến cậu bé phải híp mắt lại.
Xem ra Tam Oa là một đứa bé rất biết hưởng thụ, nếu cậu bé được ăn ngon thì đảm bảo sẽ híp mắt, đáng yêu chết mất!
Như thế là cả ba đứa bé đều được ăn dưa hấu ngon.