Thập Niên 70: Quân Hôn Sủng Thê

Chương 11: Làm Sao Để Trở Về

Sau khi trở lại chỗ ở của thanh niên trí thức thì tâm tình Triệu Mạn rất tốt, chờ tất cả mọi người đều ngủ hết cô click mở không gian hệ thống kiểm kê một chút ngạch trống của chính mình, tổng cộng có 985 khối tiền, cô dùng hai khối tiền mua một cây dăm bông trong cửa hàng không gian, một khối tiền mua một quả trứng luộc nước trà, nghĩ đã hết dầu gội rồi lại bỏ thêm một khối tiền mua một gói dầu gội, dự định ngày mai đi gội đầu.

Muốn trao đổi đồ bên trong hệ thống đều tham khảo thành quả lao động của người hiện đại làm tiêu chuẩn để tri trả, giá cả vật phẩm bên trong cửa hàng cũng tham khảo giá hàng hiện đại.

Dựa theo tiêu chuẩn này mà tính, cho dù Triệu Mạn tốn một chút tiền lấy được một số đồ thì chẳng bao lâu cũng sẽ hết.

Vấn đề là làm cách nào cô có thể trở về thành phố được đây?

Trong lòng bảo bảo khổ vô cùng, hệ thống có biết hay không?

Cho nên cô không chỉ phải nhanh đi vào trong thành phố mua mua mua, còn muốn vào trong thành phố tránh mặt, lấy phỏng đoán của cô thì nếu thoát ly được cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời để đi làm việc khác sẽ có thu nhập cao hơn, trừ bỏ lao động đạt được kết quả bên trong hệ thống thì hiện tại trong thế giới này cô cũng vô cùng túng quẫn.

Lấy sự đối lập của những thanh niên trí thức khác, những thanh niên trí thức như Ngụy Mẫn Trương, Hồng Kỳ, mỗi tháng đều có người nhà gửi trợ cấp tới đây, có đôi khi là tiền, có đôi khi là phiếu, tết nhất lễ lạc không thể quay về nhà thì người nhà còn sẽ gửi chút đồ khô và quần áo tới.

Trái lại, hiện tại đã làm phó xưởng trưởng như ba Triệu, không chỉ không có gửi đồ vật bao giờ mà thậm chí ngay cả tiền hay phiếu cũng chưa từng gửi một chút, mỗi năm tới ngày tết, các thanh niên trí thức khác xách bao lớn bao nhỏ tới nơi ở của thanh niên trí thức, mà cô chỉ có thể cọ ăn cọ uống, trừ bỏ Trương Hồng Kỳ, Ngụy Mẫn thì những người khác cũng thường xuyên lấy ra từ số đồ gửi đến với số lượng không được nhiều lắm để chia cho cô một chút, đây cũng là nguyên nhân dưỡng thành cái tính cách thích cọ chút chỗ tốt từ người khác của nguyên chủ.

Cho nên sau khi cô đi vào thế giới này tận lực để những người khác chiếm chút tiện nghi nhỏ của cô, ví dụ như khi nấu ăn thêm chút nguyên liệu, nấu cơm mua chút gạo từ trong cửa hàng trộn vào, tóm lại là chỉ cần cô nấu cơm thì mọi người không chỉ được ăn ngon mà còn được ăn no.

Không phải cô nhất định phải làm tộc gặm nhấm mà từ năm mười một tuổi nguyên chủ đã đi tới đây cắm rễ, đã ước chừng 5 năm, thay mấy con heo trong nhà kia chịu nhiều cực khổ như vậy, nghĩ tới về sau ba Triệu dốc hết ruột gan đối với mấy đứa “con trai”, cuối cùng mất đi cô con gái ruột, cô cũng cảm thấy rất xin lỗi nguyên chủ vì đang có cái mệnh êm đẹp.

Lại nói thời điểm mà mẹ nguyên chủ chết điều kiện trong nhà xem như không tồi, dựa vào đâu mà để người đàn bà khốn nạn như Phương Mạn Lệ được tiện nghi chứ?

Nằm ở trên giường, Triệu Mạn lén lút gặm ngón tay suy nghĩ, phải làm như thế nào mới trở về được đây, không bệnh không đau không có cớ gì cả.

Chậc, thật đúng là không dễ trở về chút nào cả!

Không chỉ có cô phải về mà cô còn muốn có cuộc sống thật tốt, những ngày lành mà đám người Phương Mạn Lệ mở mắt nhìn thèm nhỏ dãi.

Một kẻ lười nhác như cô thật sự là ở trong này một tháng đã làm hết tất cả những công việc tay chân mà đời trước cô chưa làm.