“Này còn không phải do mấy năm nay quá gắt gao, qua hai năm nữa thì đi lãnh chứng, lễ hỏi đều đã đưa cho bà rồi bà sợ cái gì, mấy năm nay cứ tính mười đồng tiền lương một tháng, tôi có điều kiện tốt như vậy đến trong thành phố là có thể tìm được mấy cô con gái cưng nhà người ta, bà đừng có làm bộ làm tịch.”
“Vậy ông đi tìm đi, việc này chúng tôi cực khổ bao nhiêu chứ, chúng ta cũng không cần nói chuyện nữa, mặc dù ông có là cán bộ cũng phải ấn theo luật lệ mà đi.”
Lời đều đã nói tới mức này rồi, loại người như chủ Nhiệm Chu còn không biết người phụ nữ này đang muốn thêm tiền?
Tiền ông ta không thiếu, làm chủ nhiệm hội Cách Ủy lâu như vậy, dày mặt đi tìm quan hệ quanh năm suốt tháng không biết bao nhiêu lần, tiền nhà ông ta nhiều tới mức có thể chất đống lên nhưng đặt trong ví tiền của mình còn tốt hơn so với đặt trong ví người khác đúng không? Ông ta tính toán một chút, tuy rằng điều kiện của chính mình không tồi nhưng dù sao cũng là tái hôn lần 2, tìm người trong huyện thành kiểu gì cũng phải “Tam chuyển một vang”, đã thế tốn 600 đồng tiền còn chưa tính là lễ hỏi, mà người phụ nữ ở nông thôn này chỉ đưa ra cái giá 200 thật ra vẫn vô cùng có lời.
Ngẫm lại làn da của cô gái nhỏ kia, thật đúng là xinh đẹp vô cùng, trời hôm nay ra ruộng làm việc mà làn da còn được như vậy, nếu như để trong nhà nuôi dưỡng tử tế miễn bàn sờ thoải mái như thế nào, nghĩ tới đây người ông ta nổi lên chút phản ứng, nói chuyện với Phương Tú Lệ cũng gấp gáp lên, giữ chặt cánh tay Phương Tú Lệ nói: “Như vậy cũng được, lại thêm một trăm đồng, nếu thêm tôi không nói chuyện nữa nhiều nhất cũng chỉ có vậy, nếu như tôi tìm bên trong huyện thành nhà người ta còn tự cung cấp lương thực phụ gia các thứ đó, tôi là loại người gì, cho dù có thích cũng có mức độ.”
Vừa nghe tới 300 đồng thì tốc độ tim đập của Phương Tú Lệ càng nhanh.
Đều nói người thành phố có tiền, thật đúng là xa hoa, ở nông thôn cưới vợ toàn là những con số “Lục lục Đại Thuận” “Bát bát phát tài” “Cửu cửu như ý”, nhiều tiền như vậy đừng nói là cưới cho Nhị Đản một người vợ mà cưới ba cô cũng được, bà ta lập tức kích động tới mặt mũi đỏ bừng, cắn chặt răng nói: “Cứ như vậy nhé, 300 đồng, chúng ta không được phản…”
Ghê tởm nửa ngày, cuối cùng cũng tới thời khắc giám định, Triệu Mạn ở một bên nghe lén đã cười tới đau bụng.
Vốn dĩ cô chỉ muốn để người trong thôn nhìn thấy Phương Tú Lệ bán cháu gái, sắc mặt đáng ghê tởm nhưng mà chỉ nghe xong một nửa những lời này, nghe thế nào cũng giống như hai người này có gì đó với nhau vậy.
Mà đám người đứng cách đó không xa, sắc mặt Vương Thúy Hoa xanh mét, mấy chú bác nhà họ Tô nghe thấy đều xiết chặt nắm tay.
Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ!
Lại nói đám người Vương Thúy Hoa lại đây muộn, nên không như thế nào nghe được, tỷ như trước đó có nhắc tới niên trí thức linh tinh, thời điểm bọn họ đến hai người đã tiến vào đến giai đoạn cò kè mặc cả.
Hơn nữa lại nói tới lãnh chứng lại là lễ hỏi lại là trả giá, ở bọn họ cảm nhận, người phụ nữ này đã không biết xấu hổ tới nông nỗi chính mình tự đi tới đòi tiền, hơn nữa đối phương còn không muốn lãnh chứng.
Này như thế nào thành, phong tục bây giờ vẫn là tương đối thuần phác, không có lãnh chứng mà muốn lên xe, này không phải đồi phong bại tục sao.
Vương Thúy Hoa là ai chứ, người phát ngôn nữ quyền nửa bầu trời đó, bà là tuyệt đối sẽ không chịu đựng nam đồng chí làm loạn quan hệ ở thôn Đào Hoa còn không muốn phụ trách!